Sống Lại Làm Vợ Yêu Vô Địch

Chương 126: Kết giao bạn bè


trước sau

Có lẽ nhờ có Lạc U an ủi, mà có lẽ cũng là nhờ sự phối hợp của Lạc U, không muốn lại bị khí thế của Lạc U khống chế, Cố Cách thông suốt, hết lòng ôm một lần dù sao cũng tốt hơn ôm đi ôm lại rất nhiều lần.

Trong lúc tạm nghỉ, Lạc U ôm lấy Tiểu Kim Tiền trong tay Tiêu Tiêu, Tiểu Kim Tiền liếm ngón tay Lạc U, bộ phim này cũng có Tiểu Kim Tiền tham gia, mỗi lần quay phim Lạc U đều mang theo Tiểu Kim Tiền, nhân viên đoàn làm phim rất yêu thích Tiểu Kim Tiền, còn nhiều hơn cả yêu thích Lạc U.

"Cậu bé, sao lúc tôi ôm cậu, không thấy cậu đáng yêu như vậy." Tiêu Tiêu có chút không ghen tỵ vì Tiểu Kim Tiền, con khỉ nhỏ này là cái đồ hai mặt, cậu chăm sóc Tiểu Kim Tiền lâu như vậy, nhưng chú khỉ nhỏ vẫn luôn xa cách với cậu, chỉ những lúc ở gần Lạc U, nó mới làm nũng đáng yêu, khiến cậu thật tức giận.

Dường như chú khỉ nhỏ biết Tiêu Tiêu nói chuyện với nó, nó không thèm để ý đến Tiêu Tiêu, quay đầu, trực tiếp hướng cái mông về phía Tiêu Tiêu, khiến Tiêu Tiêu trợn tròn hai mắt.

Nhan Ngọc cũng là người hâm mộ của Tiểu Kim Tiền, đây có lẽ là tính cách chung của phụ nữ, cho dù là một người quyền lực như Nhan Ngọc, cũng yêu thích Tiểu Kim Tiền, thậm chí còn tự tay may một bộ quần áo cho Tiểu Kim Tiền, màu vàng lấp lánh, khiến Tiểu Kim Tiền rất giống phiên bản thu nhỏ Tôn Ngộ Không, mà đây cũng là hình tượng vai diễn của Tiểu Kim Tiền trong Kiếm Mộ, linh vật trên núi, mặc dù suất diễn không nhiều lắm, nhưng vẫn rất có sức ảnh hưởng.

Nhan Ngọc trêu chọc Tiểu Kim Tiền, còn thuận tay lấy quả chuối cho Tiểu Kim Tiền ăn, chẳng qua bà giơ quả chuối lên cao, Tiểu Kim Tiền rất thèm, nhưng chỉ có thể khẩn trương nhìn theo quả chuối, rồi lại đáng thương nhìn Nhan Ngọc.

"Cậu bé này cũng chỉ có lúc muốn ăn mới chịu làm nũng." Nhan Ngọc vừa bóc quả chuối vừa nhạo báng Tiểu Kim Tiền, sau đó để quả chuối đã bóc vỏ trước mặt Tiểu Kim Tiền, Tiểu Kim Tiền nghiêng đầu nhìn Lạc U, ngoài Lạc U, cũng chỉ có Diệp Vẫn Thần, thím Ngọc và Tiêu Tiêu đút, Tiểu Kim Tiền mới chịu ăn, ngay cả Lý Hoành Vũ cho ăn, Tiểu Kim Tiền cũng không ăn, lần nào cũng nhìn Lạc U như muốn hỏi ý, thấy Lạc U gật đầu, mới vui vẻ chịu ăn.

"Cậu bé này được dạy dỗ thật tốt, ăn cái gì cũng hỏi ý chủ nhân, làm tôi thật muốn nuôi một con, chẳng qua hình như loài này là động vật được quốc gia bảo vệ, nghe nói chú khỉ này được cứu từ tay kẻ xấu ra đúng không? Chậc chậc, thật là may mắn." Nhan Ngọc muốn nuôi thú cưng, chẳng qua nghĩ đến trình độ bận rộn của mình, nếu như thú cưng của bà cũng được dạy không ăn thức ăn của người khác cho, như vậy chỉ có thể bị đói chết, vì vậy, mơ ước chỉ có thể là mơ ước.

"Nói rất đúng, nó là được người khác cứu từ tay kẻ xấu, sau đó tặng cho tôi." Nghĩ đến Diệp Vẫn Thần đã tặng chú khỉ nhỏ này cho mình, Lạc U lại cảm thấy chú khỉ càng thêm đáng yêu.

Sau giờ tạm nghỉ ngắn ngủi, lại phải tiếp tục làm việc, cảnh quay kế tiếp là Lạc U đánh nhau cùng Cố Cách, Cố Cách muốn ngăn cản Lạc U giết người, Lạc U hạ quyết tâm muốn tiêu diệt tất cả những người muốn làm tổn thương cô, hai người đánh nhau vì người khác, đao quang kiếm ảnh, người thu tay trước chính là người bị thương, bị thương cả trên cơ thể và trong lòng, người yêu sâu đậm hơn, mới chịu nhận thua trước, cho nên cuối cùng người bị thương chính là nam chính Cố Cách, bởi vì nữ chính Lạc U không hiểu được tình yêu.

Lạc U và Cố Cách diễn không tệ, thanh kiếm trong tay múa may vô cùng xinh đẹp, để quay được cảnh này, Cố Cách đã âm thầm tập luyện rất nhiều lần, vì để không làm cản trở cho Lạc U, anh ta không hy vọng mình là lý do cảnh quay bị no good.

Hai người phối hợp rất ăn ý, đã lâu rồi mới có một cảnh quay chỉ quay có một lần là qua, làm Nhan Ngọc vui đến nỗi không ngậm miệng được, tự khen bản thân có mắt nhìn người.

Buổi tối còn một cảnh quay nữa là có thể kết thúc công việc, chợt có một người đi vào, khiến mọi người đều chú ý tới, sau đó đồng thời nhìn sang Cố Cách.

Cố Cách quay xong cảnh cuối cùng sắc mặt có chút mệt mỏi, quay phim so với xem phim mệt mỏi hơn nhiều, bây giờ anh ta chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ, chẳng qua vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy người đàn ông khiến anh ta đau đầu.

"Kết thúc công việc rồi sao? Cùng đi ăn cơm đi." Diêu Tuấn Bân nở nụ cười đi về phía Cố Cách, mời.

"...... Được thôi." Do dự một lúc, Cố Cách gật đầu đồng ý, mặc dù cả người đang kêu gào mệt mỏi, nhưng vẫn không cách nào cự tuyệt.

Mọi người nhìn Cố Cách một cách kỳ lạ, anh ta cũng cảm nhận được, anh ta không cần đoán cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, bên ngoài đồn đại anh ta bị quy tắc ngầm, trong suy nghĩ của anh ta, nếu như quan hệ giữa anh ta và Diêu Tuấn Bân đơn giản như vậy, lại là một chuyện tốt, ít nhất anh ta không cần phải khổ não như bây giờ.

Diêu Tuấn Bân đi cùng Cố Cách, lúc ra ngoài gặp phải đoàn người Lạc U.

Diêu Tuấn Bân tự nhiên mời: "Cô Lạc, cùng nhau dùng bữa khuya được không?"

Lạc U nhìn Diêu Tuấn Bân, lại nhìn Cố Cách, trực tiếp nói: "Không, tôi không có thói quen làm kỳ đà cản mũi."

Lạc U nói xong cũng đi, quay phim cả ngày, cô cũng mệt chết đi, chỉ muốn mau về nhà, tắm rửa đi ngủ, thật ra thì mong muốn của tất cả mọi người, cũng đều đơn giản như vậy mà thôi.

Lạc U rời đi, để lại hai người đàn ông có chút xấu hổ, Diêu Tuấn Bân và Cố Cách nhìn nhau cười một tiếng, không khí trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đầu tháng mười đến lễ Quốc Khánh, cả nước đều được nghỉ, chỉ có đoàn làm phim mới phải làm việc. Do Kiếm Mộ được đầu tư khá hoành tráng, các diễn viên thường xuyên bị phóng viên chặn lại, hỏi đi hỏi lại có mấy câu hỏi, khiến Lạc U vô cùng nhàm chán.

Giống như bây giờ, vừa tới cổng trường quay, Lạc U đã thấy một đám phóng viên chặn đường Cố Cách lại để đặt câu hỏi, nghe nói chuyện Cố Cách ăn cơm cùng Diêu Tuấn Bân hôm nay được lên trang đầu, cho nên mới sáng sớm, Cố Cách đã bị phóng viên vây quanh.

"Cố Cách, sau khi anh và Diêu Tuấn Bân ăn cơm xong, cho hỏi hai người đã đi đâu, là cùng nhau về nhà sao?"

"Cố Cách, rốt cuộc anh và Diêu Tuấn Bân có quan hệ gì, có phải hai người yêu nhau hay không, xin trả lời thẳng câu hỏi của tôi?"

"Cố Cách, bên đây bên đây, nghe nói anh và Diêu Tuấn Bân đang lên kế hoạch đi du lịch, xin hỏi đây là sự thật sao?"

Phóng viên luôn luôn rất kiên nhẫn, không cho thời gian trả lời, hỏi hết câu này đến câu khác, tranh giành giống như đang đuổi theo xe lửa.

Lạc U nhíu mày, bọn họ ngăn ở cửa, muốn đi vào trường quay mà không gây sự chú ý, sẽ có chút khó khăn.

"Tôi đuổi bọn họ đi nhé?" Lý Hoành Vũ cũng nhíu mày, là người đại diện, ứng phó với phóng viên chính là công việc của anh ta, chẳng qua, anh ta không thích mấy anh bạn phóng viên kiên nhẫn này.

"Trực tiếp gọi bảo vệ, đoàn làm phim mời bọn họ tới làm việc là để xem trò vui sao?" Phỏng vấn thì được, nhưng nếu làm ảnh hưởng tới công việc quay phim, cũng đừng trách cô không khách khí.

"Được rồi, chẳng qua tôi sẽ nói với phóng viên, là cô gọi bảo vệ." Lý Hoành Vũ vừa nói vừa xuống xe.

Lúc bảo vệ tới, sắc mặt của Cố Cách đã rất khó nhìn, anh ta nghĩ tới Lạc U, khí phách lúc cô đối mặt với phóng viên, khiến anh ta cảm thấy mình thật thua thiệt, ngay cả một cô gái cũng không bằng.

Thật vất vả mới thoát khỏi đám phóng viên, đi vào trường quay, Cố Cách liền thấy Lạc U, lúc nãy Lý Hoành Vũ đưa bảo vệ tới giúp anh ta giải vây, Cố Cách cảm kích cười với Lạc U: "Cám ơn, cô lại giúp tôi một lần nữa."

Mặc dù nói ra có chút ngượng ngùng, nhưng được Lạc U giúp nhiều lần, Cố Cách cũng cảm thấy xấu hổ.

"Đừng khách khí, thuận đường mà thôi."

Lạc U thản nhiên nói, thật ra cô cũng nghĩ như vậy, nhưng Cố Cách rất hiểu, những người trong nghề của anh ta, chuyện thuận đường làm giúp không dễ gì xảy ra, không phải tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy, rất ít người tình nguyện giúp đỡ người khác, phần lớn bọn họ lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, chẳng qua như vậy, cũng đỡ hơn là giậu đổ bìm leo.

Cố Cách đã gặp qua quá nhiều chuyện ở làng giải trí, nên nhìn thấu lòng người, mà cũng chính vì vậy, anh ta mới thật lòng cảm ơn Lạc U, cô rất thật lòng trợ giúp anh ta.

Bọn họ cùng đi vào, không nói chuyện gì với nhau, ngoài cảm động ra, hình như Cố Cách còn muốn nói điều gì, anh ta do dự một chút mới hỏi: "Cô không để ý sao?"

"Để ý cái gì?" Lạc U khó hiểu nhìn Cố Cách.

"Quan hệ giữa tôi và Diêu Tuấn Bân, cô cũng biết đó, thật ra tin đồn cũng gần đúng với sự thật, cô có xem thường tôi hay không?" Cố Cách cũng khó hiểu vì sao mình lại muốn hỏi như vậy, hơn nữa đối tượng còn là một cô bé như Lạc U, nhưng không biết vì sao, có lẽ là bị đè nén quá lâu, luôn muốn tìm một người bày tỏ, mà Lạc U là người duy nhất anh ta có thể tìm được.

"Tôi cảm thấy anh đánh giá thấp tôi rồi...Tôi 18 tuổi, không phải 80, tư tưởng không có cũ kỹ như vậy." Lạc U cảm thấy tình yêu là không phân biệt giới tính, chỉ có những người xem thường người người khác, mới là những người đáng bị xem thường, kỳ thị, hai chữ này bản thân đã là một loại vũ nhục, vũ nhục đối với chính bản thân mình.

"Ha ha, là tôi quá lo lắng, Lạc U, mặc dù hỏi như thế có hơi kỳ cục, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, chúng ta có thể làm bạn sao?" Cố Cách có chút xấu hổ, loài người sống cùng nhau, tình cảm đương nhiên là không thể thiếu, mặc dù Cố Cách rất có duyên với làng giải trí, nhưng bạn bè tri kỷ rất ít, mặc dù làm bạn với Lạc U cũng không phải là loại vô cùng thân thiết kia, nhưng không biết vì sao, anh ta cảm thấy làm bạn bè cùng Lạc U, là một chuyện không tệ.

"Bạn bè? Là bạn thân sao?" Lạc U so sánh Diêu Tuấn Bân và Cố Cách với nhau, cảm thấy người đàn ông trước mặt mình nhất định là thụ, nguyện ý chịu đựng, còn Diêu Tuấn Bân, thuộc tính cứ tạm cho là công.

Cố Cách đỏ mặt, ngơ ngác nhìn Lạc U, thầm nghĩ, hẳn là mình đã hiểu lầm Lạc U rồi.

Mấy ngày tiếp theo, bên ngoài trường quay liên tục có rất nhiều phóng viên, chẳng qua lực lượng bảo vệ thì nhiều hơn, vì để bảo đảm công việc quay phim được diễn ra bình thường, dưới sự ra lệnh của Nhan Ngọc và Lạc U, an ninh được tăng lên gấp ba, cả đoàn làm phim được bảo vệ gió thổi không lọt, hơn nữa khéo léo từ chối tất cả câu hỏi của phóng viên, ngay cả nhân viên đoàn làm phim, ra vào cũng phải có bảo vệ đi theo hộ tống, hoàn toàn ngăn cách với các phóng viên bên ngoài, cuối cùng các phóng viên đành phải ủ rũ rời khỏi phạm vi đoàn làm phim.

Thật ra thì bình thường các phóng viên cũng không dễ đối phó như vậy, bởi vì có Lạc U, những người từng bị Lạc U dạy dỗ cũng không dám quá càn rỡ, lỡ chọc giận phải Lạc U thì công việc cũng không còn, kiếm được tin tức còn có tác dụng gì.

Giữa tháng mười, Lạc U vẫn còn quay phim, Tang Dư Ninh đến đoàn làm phim, hơn nữa còn mang theo một bức thư mời.

"Triển lãm trang sức quốc tế? Cô muốn tôi tham gia sao?" Lạc U nhìn thư mời, là của hiệp hội trang sức
quốc tế, mời Lạc U tới tham gia lần này, là hy vọng Lạc U có thể đích thân thiết kế một tác phẩm để dự thi, địa điểm triển lãm năm nay là ở nước F, một quốc gia cổ kính rất đẹp.

"Dĩ nhiên, tài năng của cô không nên bị mai một, thiết kế của cô tôi đều rất thích, cũng có thể khiến chúng trở thành thiết kế được toàn thế giới yêu thích, cô không cảm thấy công ty châu báu của chúng ta nên mở rộng quy mô sao?" Tang Dư Ninh là một thương nhân, luôn theo đuổi lợi ích kinh tế lớn nhất, thật ra trong lòng cô ấy vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, Lạc U nên dành hết tâm tư để thiết kế trang sức, chứ không nên lãng phí thời gian vào làng giải trí.

Tang Dư Ninh Tương tin, chỉ cần Lạc U nguyện ý, tương lai không lâu, Lạc U có thể đạt được những thành tựu đáng giá trong lĩnh vực châu báu, tuyệt đối còn được nhiều người chú ý hơn ở làng giải trí, Lạc U là nhà thiết kế có tiềm năng nhất mà cô ấy từng gặp, mỗi một thiết kế đều có thể nói là kinh điển.

"Như vậy cô sẽ bận rộn hơn, không phải lúc trước cô còn than vãn với tôi sao, nói là công việc của công ty càng ngày càng nhiều, cần tôi hỗ trợ đó sao? Theo như tôi thấy, cô nên thu nhỏ quy mô lại một chút, khiến cô quá vất vả, tôi sẽ cảm thấy có lỗi." Đương nhiên Lạc U hiểu ý của Tang Dư Ninh, chẳng qua trêu chọc cô ấy, khiến Lạc U cảm thấy rất thú vị.

"Cô còn không biết xấu hổ, nếu biết xấu hổ, cô cũng sẽ không giao hết tất cả mọi chuyện trong công ty cho tôi làm, chẳng lẽ cô không sợ tôi lấy hết tiền bỏ trốn sao, phải biết bây giờ giá trị của công ty đã vượt qua chín con số, cô đừng quá khi dễ tôi, nếu không tôi sẽ tham ô công quỹ cho cô biết." Tang Dư Ninh kích động, Lạc U lạnh mặt trêu chọc người khác, thật là xấu tính.

"Muốn tham ô thì tham ô đi, không đủ tiền cũng có thể tìm tôi, bây giờ tôi thiếu cái gì chứ không thiếu tiền đâu." Tuy rằng bởi vì đầu tư quá nhiều, tiền mặt trong tay Lạc U càng ngày càng ít, nhưng Lạc U không bao giờ thiếu tiền, đế quốc kinh doanh của cô rất có quy mô, mặc dù bề ngoài chỉ có công ty châu báu và công ty địa ốc, nhưng thật ra cô đã đầu tư vào tất cả các công ty có tiềm lực, số tài sản ẩn hình này, lợi nhuận tăng lên là một con số khiến người khác vô cùng khiếp sợ, chẳng qua, ngoài Lạc U ra, không có bất kỳ ai biết.

Hiện giờ Lạc U đã bắt đầu lợi dụng đế quốc kinh doanh của mình, tiến hành trả thù và áp chế một số người, những người mà bảy, tám năm sau sẽ đi lên vị trí cao đối nghịch với nhà họ Lạc, hiện tại Lạc U đã dùng đủ loại phương thức, bóp chết những mầm mống tai họa từ trong trứng nước, muốn thăng quan tiến chức, chỉ cần không phải người sạch sẽ, nhất định sẽ bị Lạc U nắm được đằng chuôi!

Có tiền mua tiên cũng được, có nhiều tiền, cũng có nghĩa là có nhiều người nguyện ý làm việc cho mình, muốn điều tra về ai, cũng không phải chuyện khó khăn gì. Trịnh Nghị Phong của nhà họ Trịnh, cùng với Tôn Hạo của nhà họ Tôn có qua lại với Trịnh Nghị Phong, còn có một số gia tộc lớn nhỏ khác, Lạc U sẽ từng bước từng bước tiêu diệt tất cả bọn họ, cho đến khi bọn họ không còn cơ hội trở mình!

"Lạc U, đúng là chỉ có người nhiều tiền như cô mới nói như vậy, nếu cô có rất nhiều tiền vậy thì giúp tôi tham gia một bữa tiệc từ thiện đi, quyên góp cho trẻ em khiếm thị, U thị cũng nhận được thư mời, hôm đó tôi phải tham gia một hội nghị quốc tế, không thể đi được, còn đang suy nghĩ đây." Nhiều tiền đúng không, nhiều quá thì quyên góp bớt đi, Lạc U cũng nên làm chút chuyện gì vì công ty.

"Cô không có lừa phỉnh tôi đó chứ?" Lạc U có chút không tin tưởng Tang Dư Ninh, sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện dự tiệc chứ, cô không thích chuyện như vậy, bị một đám người lao nhao tới thăm, cảm giác đó cũng không thoải mái.

"Dĩ nhiên không phải, chẳng qua thấy cô quay phim quá mệt mỏi, cũng nên thả lỏng một chút, Tiểu U, tôi liều sống liều chết vì công ty lâu như vậy, chẳng lẽ chút việc nhỏ này cô cũng không giúp tôi sao." Tang Dư Ninh chu môi nhíu mày, tỏ vẻ đáng thương, nếu trước mặt cô ấy là một người đàn ông, nhất định sẽ lập tức đồng ý.

Đương nhiên Lạc U biết Tang Dư Ninh đang giả vờ, sau khi suy nghĩ cũng không cự tuyệt, nếu là tiệc từ thiện, tham gia cũng tốt, nên làm nhiều việc tốt, như cô đã nói, cô không bao giờ thiếu tiền, lấy thứ mình không thiếu quyên cho người bị thiếu, mặc dù không phải là chuyện gì cao cả lắm, nhưng cũng là tấm lòng thành.

"Cô cho người mang thư mời tới đi, tôi sẽ đi."

"Vậy còn triển lãm trang sức quốc tế? Tổ chức trong tháng này, cô có đi hay không?" Tang Dư Ninh cười rất vui vẻ, đột nhiên lại nhớ tới mục đích chủ yếu mình tới đây, có chút mong đợi hỏi.

"Để tôi suy nghĩ thêm một chút, tham gia triển lãm cần phải có tác phẩm, tôi còn chưa có chuẩn bị gì." Lạc U không hiếm lạ gì cái danh hiệu nhà thiết kế trang sức này, nghiên cứu thiết kế trang sức cũng chỉ là thú vui của cô, bây giờ cho dù làm kinh doanh trang sức, cô cũng không có ý định bỏ quá nhiều thời gian cho chuyện này, công việc quay phim rất bận rộn, nếu như còn phải tham gia triển lãm trang sức, Lạc U sợ mình không làm nổi.

"Cô cũng không cần chuẩn bị cái gì, chuyện này, ha ha, Lạc U, đừng trách tôi, thật ra tác phẩm của cô tôi đã gửi đi rồi, mấy tháng trước cô thiết kế một vài mẫu, tôi đã mời chuyên gia chế tác cao cấp nhất để làm ra, tuyệt đối không có vấn đề, cho nên cô hoàn toàn không cần chuẩn bị gì hết, chỉ cần đến đó đi dạo xung quanh là được, đi đi đi đi đi đi, sẽ không làm trễ nải bao nhiêu thời gian của cô đâu, cô cũng muốn nhìn thấy tên công ty của chúng ta xuất hiện trên danh sách thương hiệu trang sức quốc tế mà, đúng không?"

Tang Dư Ninh vừa giảng đạo lý vừa dẫn dụ cô, tóm lại là tất cả chiêu số có thể dùng đều đem ra hết, công ty đã thành lập được một thời gian, nhưng không mở nhiều chi nhánh trong nước, thật ra việc kinh doanh trang sức không đi theo con đường đại chúng hóa, bọn họ bán hàng cao cấp, nên không bán đại trà, mà là phát triển theo hướng cao cấp quốc tế, triển lãm trang sức quốc tế lần này chính là nơi tốt nhất để quảng bá.

Tang Dư Ninh không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nên mới tự chủ trương tham gia, chẳng qua cũng không thể nói là tự chủ trương, dù sao chuyện của công ty, Lạc U đã hoàn toàn giao cho cô ấy quản lý, cô ấy chỉ quyết định chuyện mình nên làm mà thôi, bây giờ cần phải giành được sự phối hợp của Lạc U, cô ấy có chút khổ não.

Với tính tình mềm không được cứng không xong của Lạc U, Tang Dư Ninh rất đau đầu.

"Cô nói thật dễ dàng, tôi đến đó đi dạo, vậy phim ai đóng? Cô đóng sao?" Lạc U có chút khinh bỉ nhìn Tang Dư Ninh, cô gái này, thủ đoạn quá tồi tệ, tự chủ trương quyết định mọi chuyện, cô sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đâu.

"Ơ? Tôi đóng phim sao? Cô đừng nói giỡn, làm vậy không phải là khiến tôi bị mất mặt trước người dân toàn quốc à, chuyện này tuyệt đối không thể nào, tôi cũng là vì tốt cho cô thôi, muốn tên tuổi của cô đi lên, cho người nước ngoài thấy cái gì gọi là ý tưởng của người Trung Quốc, cái gì gọi là sức quyến rũ của trang sức, dĩ nhiên còn phải cộng thêm sức quyến rũ của nhà thiết kế trang sức nữa, chậc chậc, tin tưởng tôi đi, Tiểu U, chỉ cần cô đứng một chỗ, nhất định có thể hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, không phải người ngoại quốc rất thích trẻ em phương Đông sao, cô chính là bé gái xinh đẹp nhất phương Đông, hơn nữa không phải cô đang dự định phát triển theo hướng quốc tế ư, đây cũng là cơ hội tốt đó chứ, đừng từ chối, lượng công việc của một mình tôi bằng năm sáu người, thật sự không thể làm xuể đâu."

Tang Dư Ninh nói đến những lý do kia, hai mắt sáng lên, nghĩ tới cảnh Lạc U làm cả thế giới khiếp sợ, cô ấy đã cảm thấy tim đập rộn lên, so với mình đứng ở đó còn kích động hơn.

Lạc U bĩu môi không trả lời, Nhan Ngọc từ đằng xa đi tới, Tang Dư Ninh quá mức kích động nên nói rất lớn, mọi người xung quanh không cố ý nghe lén cũng đều nghe được, hai mắt Nhan Ngọc sáng lên, có vẻ rất hứng thú.

"Đi đi, tại sao không đi, đây là cơ hội quảng cáo cho bộ phim tốt biết mấy cơ chứ, Tiểu U, cô cứ đi đi, vé máy bay khứ hồi đoàn làm phim sẽ trả, tính vào tiền quảng cáo." Lời nói của Nhan Ngọc khiến Lạc U kích động trợn tròn mắt, đây là vấn đề về vé máy bay sao!

"Đạo diễn Nhan, cô cũng đừng làm rối loạn mọi chuyện, tôi đi rồi, ai đóng phim?" Lạc U không cảm thấy vì hai tấm vé máy bay mà mình sẽ đổi ý.

"Đừng lo lắng, cô đi rồi còn những người khác mà, cũng không phải lúc nào cũng cần nữ chính, trong lúc cô đi mọi người sẽ tranh thủ quay những cảnh không có cô, cô cứ thoải mái đi đi."

"......" Lạc U bày tỏ, ý của cô không phải là như vậy!

"Tiểu U, đi đi, hơn nữa tôi cũng có vài người bạn ở đó, khi nào cô đi tôi hẹn bọn họ cho mọi người gặp nhau, không phải cô muốn phát triển ra quốc tế ư, bọn họ có vài bộ kịch bản sắp được khởi quay, cô có thể thử trao đổi cùng bọn họ một chút, có lẽ sẽ có cơ hội tốt đấy." Nhan Ngọc chân thành nói, bà thật sự có ý định như vậy, tên tuổi của Nhan Ngọc nổi tiếng quốc tế, đương nhiên cũng quen biết rất nhiều đạo diễn quốc tế, bà đồng ý giới thiệu cho Lạc U, cũng có nghĩa bà rất tin tưởng vào cô, chẳng qua hiện giờ Lạc U tạm thời chưa cần đến.

"Tiểu U, cầu xin cô đó... Cô đi đi." Tang Dư Ninh chớp chớp mắt làm nũng.

"...... Được rồi, chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu."

Trong vòng 2 tháng nay, mình sẽ ra chương rất ít nha, vì mình còn chuẩn bị thi nữa đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện