Editor: shizuka nguyễn
Mà đối với những siêu sao thiên vương tương lai, thủ đoạn của Lạc U không thể nói là không đen, thông qua người đại diện là cô Lạc, ít nhất thời gian ký hợp đồng thời gian đều lâu hơn năm năm, thậm chí còn lên đến mười năm hoặc là mười lăm năm.
Hơn nữa ngay cả như vậy, những nghệ sĩ này cũng là lòng dạt dào vui mừng đồng ý điều kiện như vậy, không phải là những nghệ sĩ này ngu ngốc không biết lập kế hoạch cho tương lai của mình.
Mà là trước lúc Lạc U chưa tìm được bọn họ, đừng nói là siêu sao thiên hoàng tưng lai, tối đa cũng chỉ là một tiểu minh tinh mới vừa xuất hiện mà thôi, trong đó đại bộ phận còn làm công việc không có tiếng tăm gì, giống như là Lục Đình vậy.
Đối với những người này mà nói, thứ Lạc U mang đến chính là cơ hội mà bọn họ cả đời cũng khó có thể cầu đến, nơi nào có người có thể thực sự chống cự được loại hấp dẫn này chứ.
Những nghệ sĩ đang trưởng thành này không có, thiên vương tương lai Lục Đình không có, ảnh đế Vân Nham bây giờ cũng không có.
Đối với bọn hắn mà nói, một tờ hợp đồng này tuyệt đối là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, là một tia sáng trong của đời âm u mờ mịt của bọn hắn, là cần phải cảm kích.
"Sáu-hai-hai(*), đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy loại hợp đồng như vậy."
(*) shizuka: mình xin giải thích ở đây một chút, đây là là phân chia trong hợp đồng của U tỷ, U tỷ 6 phần, Vân Nham 2 phần, công ty Tâm Tinh 2 phần.
Ngày thứ hai tại phim trường, Vân Nham có chút kinh ngạc nhìn hợp đồng trước mặt nói.
"Chê ít?"
Lạc U đưa ra phần hợp đồng giống hợp đồng mà cô cùng những người khác ký, sáu phần chính là của cô, còn lại bốn phần là của bản thân nghệ sĩ và của công ty giải trí Tâm Tinh, tuy rằng Vân Nham không phải là người mới, nhưng từ một trình độ nào đó mà nói, anh thậm chí còn không bằng người mới.
Tuy rằng Lạc U bội phục diễn xuất của Vân Nham, đồng ý giúp anh một chút, nhưng nguyên tắc cơ bản vẫn phải có, cô là thương nhân.
"Tôi làm gì có tư cách chê ít, chỉ là không nghĩ tới người cùng tôi ký hợp đồng lại là cô, chỉ là như vậy sẽ không ảnh hưởng quan hệ của cô cùng Tâm Tinh sao? Cô cũng nên biết, một nghệ sĩ có ít giá trị như tôi thì không có tư cách cùng Tâm Tinh ký hợp đồng, cho dù là loại hợp đồng tam phương này."
Giọng nói của Vân Nham có chút tự giễu, không bằng là nói tự mình hiểu lấy, hợp đồng như vậy tuy rằng khác một trời một vực với lúc anh ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng mà hiện tại đối anh mà nói, cũng đã cực kỳ khó khăn.
Phải biết rằng phương diện này liên lụy tới không chỉ là vấn đề về tiền, càng nhiều hơn còn là tài nguyên, có Tâm Tinh làm chỗ dựa vững chắc, ít nhất anh còn có thể bước đi tiếp trên con đường diễn xuất này, không đến mức thực sự không còn đường để đi.
Truyện chỉ đăng tại dienanlequydon.com-editor: shizuka nguyễn.
"Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, ký hợp đồng này chú chính là người của tôi, sau đó tôi sẽ che chở cho chú."
Lạc U có thể cảm thấy trong lời nói của Vân Nham đối với mình là thật tâm thật ý quan tâm, giọng nói cũng không khỏi thoải mái hơn, có chút hào sảng đem Vân Nham nhét vào bên dưới cánh chim của mình.
Tâm tình của Vân Nham lúc này rất là phức tạp, cũng không biết là nên khóc hay nên cười, tuy rằng trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn ký vào hợp đồng, nhìn dáng vẻ tự tin của thiếu nữ trước mặt, làm cho anh cũng không khỏi càng thêm tự tin.
Hơn nữa so với ký hợp đồng cùng công ty giải trí Tâm Tinh, dường như anh càng thích cùng cô gái trước mặt này ký hợp đồng, cái loại cảm giác tràn đầy hy vọng này, thực sự rất tốt đẹp.
Tiếp tục quay phim, mỗi ngày Lục Đình đều sẽ đến rất sớm, bất luận là có cảnh quay của mình hay không cũng nghiêm túc ở một bên học tập.
Mà ở đây, hễ là thời điểm Lạc U xuất hiện, cậu đều hơi cúi đầu, khiêm tốn cùng Lạc U chào hỏi, trong ánh mắt của cậu tràn đầy sự sùng bái cùng tin tưởng, giống như Vân Nham đối với Lạc U cảm kích, Lục Đình cũng là như vậy, nhưng lại càng thêm sự đơn thuần, có thể cùng Lạc U cùng nhau đóng phim, với cậu mà nói cũng đã là một chuyện hưng phấn không gì sánh được.
Đạo diễn Trần Dục đối với bầu không khí rong phim trường rất là hài lòng, đại gia ở chung hòa hợp, đại minh tinh biết được cần phải khiêm tốn đối nhân xử thế, tiểu minh tinh biết được cần phải khiêm tốn khôn khéo cẩn thận.
Tuy rằng nữ nhân vật chính Lạc U này có lạnh lùng một chút, nhưng cũng không phải là tính tình kiêu căng ngạo mạn, mặc dù có cảm giác khoảng cách, lại không để cho người khác chán ghét, ngược lại có loại cảm giác không dám đụng chạm xa cách, ưu nhã mà lại tôn quý, nhưng thật ra cũng ít đi không ít phiền phức.
Lý Ngang Vũ làm người đại diện cũng ngày càng đạt tiêu chuẩn, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khôn khéo trong sáng, khắp nơi vì Lạc U mà suy nghĩ, hơn nữa còn có một Tiếu Tiêu cẩn thận tỉ mỉ săn sóc toàn bộ các phương diện giúp đỡ.
Hai người đem Lạc U chăm sóc cẩn thận, cho dù là chuyện đóng phim vất vả như vậy, cũng có thể mập lên hai cân, làm cho mọi người xung quanh không ngừng hâm mộ.
Nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ có vài câu nói châm chọc nổi lên ở sau lưng nói Lạc U là đại minh tinh đang đùa giỡn, nhưng lại không ai dám thực sự ở trước mặt Lạc U biểu hiện ra tâm tình nào khác.
Bối cảnh thần bí của Lạc U hầu như trở thành bí mật công khai, chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc, còn không dám tìm đến Lạc U gây phiền phức, vết xe đổ thế nhưng vẫn còn tồn tại.
Mà ở lúc quay phim Thiên kim hắc đạo, Lạc U làm người phát ngôn đại diện của MM cũng hoàn thành quay chụp quảng cáo, chính thức tiến vào giai đoạn tuyên truyền.
Lạc U lần thứ hai thay đổi lấy hình tượng thanh xuân xuất hiện ở trước mặt công chúng, trên ti vi, trên internet, trên đường phố, trên các tạp chí đưa tin, hơn nữa quảng cáo phim đệ nhất công chúa đang được ưa chuộng, còn có giai đoạn tuyên truyền Thiên kim hắc đạo lúc trước.
Hầu như khắp nơi đều có thể nhìn thấy hình bóng của Lạc U, làm cho Lạc U hầu như trở thành một trong những người có danh tiếng lớn nhất lúc này, tuy rằng cô cũng chỉ là thần tượng mới xuất hiện được nửa năm mà thôi.
Mà lúc bận rộn chuyện trong giới giải trí, Lạc U cũng không có những kế hoạch kiếm tiền nào khác, nhất là công ty trang sức mà cô cùng Tang Dư Ninh hợp tác, thủ tục đều đã làm xong, tên gọi là U Bảo, vốn phải gọi là U Ninh, nhưng Tang Dư Ninh không đồng ý, cuối cùng quyết định gọi là U Bảo, cảm thấy cái tên này vừa có hơi thở thần bí ưu nhã, lại mang theo mùi vụi thanh xuân khả ái, Lạc U không có ý kiến gì, liền quyết định như thế.
Tổng bộ công ty trang sức U Bảo được bố trí trong tổng bộ tập đoàn Thiên Hữu, vừa tiết kiệm tài chính, lại vừa lợi dụng được đầy đủ tài nguyên sẵn có, nhưng lại tránh khỏi Tang Dư Ninh phải khổ cực chạy giữa hai bên, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện(*).
(*) Nhất cử lưỡng tiện: một mũi tên trúng hai đích, ý nói một hành động có thể đồng thời đạt được nhiều mục đích.
Mà mặt tiền cửa hàng của công ty trang sức chọn ở một đoạn đường phồn hoa nhất tại Bắc Kinh, nhưng mà đang trong giai đoạn sửa chữa và trang bị, muốn khai trương còn phải đợi một đoạn thời gian.
Mà Lạc U trong lúc quay phim cũng không có nhàn rỗi, bớt thời gian thiết kế nhiều bộ trang sức được thịnh hành trên thế giới, trong đó đại bộ phận cũng đều là những trang sức cô đã từng thiết kế, nhưng mà lại lần nữa thiết kế, là sự tổng hợp lại bởi một vài nhân tố khác, làm cho thiết kế của cô trở nên càng thêm hoàn mỹ.
Truyện chỉ đăng tại dienanlequydon.com-editor: shizuka nguyễn
Mọi người đều cần phải tiến bộ, cô cũng không muốn một tầng văn hóa đông tây này không được thay đổi, như vậy sẽ làm cô cảm thấy không có ý tứ.
Mà cũng cũng là bởi vì thiết kế tỉ mỉ của cô, làm cho Tang Dư Ninh lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt kinh ngạc không thôi, đối với lựa chọn cùng Lạc U hợp tác càng thêm tự tin.
Thời điểm Lạc U quay phim, điện thoại tư nhân đều sẽ giao cho Tiếu Tiêu xử lý, phương diện công việc giải trí thì có Lý Ngang Vũ chịu trách nhiệm, hai người phân công hợp tác phối hợp ăn ý.
Tiếu Tiêu cũng dùng năng lực của mình, lần thứ hai hướng đám người Lý Ngang Vũ chứng minh một việc, đó chính là tuổi tác cho tới bây giờ đều không phải là cực hạn của năng lực.
Mà cũng bởi vậy làm cho Lạc U dù chỉ là một cô gái trẻ, nhận được sự chú ý về các phương diện khác, bởi vì thường qua lại bên người cô.
Hơn nữa chính bản thân cô, đều là những thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, nhưng những thiếu niên này lại có năng lực xuất sắc phi thường, làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đương nhiên loại hiện tượng này cũng chỉ là mới vừa xuất hiện mà thôi, thành viên đội hộ vệ của Lạc U đại bộ phận còn đang trong vòng bảo mật, thỉnh thoảng xuất hiện cũng không khiến cho quá nhiều người quan tâm.
Nhưng mà khi những người này theo Lạc U tung hoàng ngang dọc trên thương trường, thời điểm vang danh khắp nơi trên thế giới, mọi người đều bị tuổi tác thật sự của Hoàng Kim đoàn đội này làm cho kinh ngạc.
Trọng tâm câu chuyện kéo có chút xa, cố gắng kéo trở về.
Lạc U vừa mới quay xong một cảnh quay lúc mới nghỉ ngơi, Tiếu Tiêu báo cáo:
"Tang Dư Ninh Tang tiểu thư ba mươi bảy phút trước gọi điện đến đây, muốn tiểu thư có thể gọi điện lại cho cô ấy, chắc là về chuyện triển lãm trang sức quốc tế ba ngày sau tổ chức tại Bắc Kinh."
Lạc U gật đầu, đối với cái triễn lãm trang sức này cô cũng đã nghe nói qua, có rất nhiều nhà thiết kế đến từ khắp trên thế giới mang theo tác phẩm của bọn họ tới tham gia, trong đó bao gồm rất nhiều trang sức có giá trị hơn một nghìn vạn, thậm chí còn có một vài trang sức có giá trị vượt qua chín con số, hấp dẫn rất nhiều người hâm mộ mà đến.
Mà lần triễn lãm trang sức này áp dụng hình thức tuần hành thế giới, vừa lúc tổ chức ở Bắc Kinh Trung Quốc, Tang Dư Ninh liền mời Lạc U cùng nhau tham gia.
Nếu như điều không phải trang sức thiết kế của Lạc U vẫn còn đang trong quá trình chế tác, có lẽ Lạc U cũng đến tham gia, dù sao đây cũng là phương thức nhanh nhất giúp nhà thiết kế cùng tác phẩm trang sức của bọn họ trở nên nổi tiếng.
Lạc U và Tang Dư Ninh nói chuyện với nhau hai câu, liền quyết định thời gian cùng nhau có mặt, sau đó lại cùng đạo diễn Trần Dục chào hỏi sớm.
Lạc U cảm thấy mình là một diễn viên chuyên nghiệp, mỗi một vai diễn đều là dùng tâm đi diễn, nhưng cô cũng là một thương nhân chuyên nghiệp, thỉnh thoảng vì sự nghiệp của mình thỉnh cầu người khác, cũng là nên.
Trần Dục không có hỏi nguyên nhân liền trực tiếp đồng ý, thái độ vô cùng tốt làm cho mọi người xung quanh nhìn không ngừng hâm mộ.
Ba ngày sau, Lạc U ăn mặc một thân váy ngắn màu đen viền vàng xuất hiện ở trong hội trường triễn lãm trang sức, đi cùng với cô là Tang Dư Ninh thì lại ăn mặc một thân công sở già giặn, hai cô gái tuổi tác đều rất nhỏ, nhưng cách ăn mặc lại sinh ra một chút hơi thở thành thục, hơn nữa dung mạo hơn người cùng với khí chất cực kỳ đặc biệt, vừa mới vào sân liền hấp dẫn không ít người chú ý.
Trong hội trường tụ tập rất nhiều người, hơn nữa còn là người đến từ khắp nơi trên toàn thế giới, Lạc U hiện tại rất nổi tiếng, nhưng danh tiếng vẫn chỉ là ở trong nước mà thôi, tại nơi người ngoại quốc hội tụ này, trái lại thiếu đi một chút nổi tiếng.
Nhưng cũng không có vì vậy mà thiếu sự chú ý, ngược lại rất nhiều người đều thật tò mò thiếu nữ Đông Phương tinh xảo này rốt cuộc là tới đây làm cái gì, tuổi còn quá nhỏ, cũng không thích hợp đến loại triển lãm trang sức này đi, dù sao tới phu nhân nhân cùng thiên kim của nhân vật nổi tiếng đều là thành phẩm, mà không phải bán thành phẩm. (shizuka: câu này mình không hiểu a, nàng nào hiểu thì cmt cho mình để mình sửa lại nha)
"Tiểu U, tớ cùng cậu(*) xuất hiện chính là không tốt điểm này a, hấp dẫn quá nhiều người chú ý."
(*) shizuka: Chỗ này mình xin giải thích một chút, vì sau này Tang Dư Ninh là bạn tốt của Lạc U, hơn nữa bây giờ hai người cũng đã hợp tác với nhau nên mình đổi xưng hô của hai người thành cậu - tớ nhé.
Tang Dư Ninh cũng rất đẹp, nhưng đứng ở bên cạnh Lạc U, thì chỉ có
thể trở thành làm cảnh nền, nhưng mà cô cũng vui vẻ tự tại, đối với loại tình huống này cô thế nhưng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, dù sao người có thể ở Trung Quốc cùng Lạc U quyết tranh hơn thua, thật đúng là không nhiều lắm.
Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon.com-editor: shizuka nguyễn
Thân phận bối cảnh, gia thế dung mạo, danh tiếng tài hoa, hơn nữa chỉ có mười sáu tuổi, đủ loại so sánh, vị công chúa điện hạ Lạc U này, có thể nói là hoàn toàn xứng đáng, đương nhiên đây là cùng người cùng thế hệ so sánh.
Ánh mắt Lạc U đảo qua toàn trường, cũng hơi lắc đầu, nhẹ nhàng thì thầm một câu:
"Còn chưa đủ."
Đúng vậy, quả thật là còn chưa đủ, bằng vào dung mạo xuất chúng để hấp dẫn lực chú ý của người khác cô không cần nhất, cũng là khinh thường nhất.
Cô muốn, là bằng vào năng lực của mình, chân chính đứng ở chỗ vạn chúng chú mục(*), là người mà mọi người kính ngưỡng cùng kính trọng, mà không chỉ là ái mộ cùng hiếu kỳ, cô muốn rất nhiều, mà bây giờ tất cả đều còn quá ít quá nhẹ, thật là còn chưa đủ.
(*) Chú mục: Nhìn chăm chú.
"Cậu đây là không biết đủ, hay là quá kiêu ngạo?"
Tang Dư Ninh hơi giương mắt nhìn Lạc U, trong giọng nói có chút trêu chọc, cô tất nhiên là không hiểu trong lòng Lạc U là nghĩ như thế nào, nhưng trong giọng nói lộ ra một chút tự tin, Tang Dư Ninh cũng đã hiểu ba năm phần.
"Đều có đi, xem những tác phẩm này, có lẽ chúng ta cũng có thể tìm được một hai nhà thiết kế thích hợp, tuy rằng công ty của chúng ta còn rất nhỏ, nhưng cũng không có thể chỉ có một mình tớ làm lao động chân tay đi."
Lạc U dời đi trọng tâm câu chuyện, bắt đầu chăm chú quan sát các loại tác phẩm trang sức trong hội trường, quy định của triển lãm lần này rất cao, đẳng cấp của các loại tác phẩm đều rất tốt, Lạc U cùng Tang Dư Ninh cũng là muốn nhân cơ hội này khai thác một vài người mới, dù sao công ty của bọn họ vừa mới thành lập, còn cần rất nhiều người mới thêm vào.
Đối với sự hợp tác giữa Tang Dư Ninh cùng Lạc U, nhất là loại phương thức vừa bỏ người vừa xuất lực còn muốn bỏ tiền này, ông nội của Tang Dư Ninh sau khi thận trọng suy tính, mới nặng nề gật đầu đáp ứng.
Sau đó cũng vì hai người hợp tác đưa ra một ít kinh nghiệm rất thích hợp, chỉ là thao tác cụ thể vẫn là cần hai người tự mình đi làm, như là hiện tại chuyện tìm kiếm người mới như vậy, tất nhiên chủ yếu cũng là nhiệm vụ của hai người.
"Chậc chậc, cậu đây quả thực là vừa ăn cướp vừa la làng a, cái cu li kia rõ ràng là tớ có được hay không."
Tang Dư Ninh không phục, cô mới là người cực khổ nhất a.
"Được, cu li là cậu, đợi công ty buôn bán được tiền lời, tớ liền mua kẹo cho cậu ăn."
Lạc U cũng không cùng Tang Dư Ninh tranh đoạt danh sách cu li, nhịn cười dụ dỗ Tang Dư Ninh.
Tang Dư Ninh trong nháy mắt đen mặt, cô đã không phải là trẻ con rồi có được hay không!
"Tiểu U, tại sao con lại ở chỗ này, đến cùng bằng nhau sao?"
Ngay tại thời điểm Lạc U cùng Tang Dư Ninh nói chuyện trời đất, giọng nói có chút kinh ngạc vang lên, nghe giọng nói quen thuộc, Lạc U không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
"Mẹ, mẹ cũng tới a."
Mọi người nói Bắc Kinh rất lớn, nhưng chỗ lớn như vậy, như thế nào đi tới chỗ nào cũng đều có thể gặp được người quen a, hơn nữa lần này đụng phải còn là mẹ nhà mình.
Tô Âm đi tới sờ sờ đầu con gái nhà mình, ôn nhu dị thường, một đám người cùng theo bà đến cũng đều kinh ngạc nhìn Lạc U.
Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon.com-editor: shizuka nguyễn
Lạc U và Tô Âm đứng chung một chỗ, hai khuôn mắt xuất sắc giống nhau đặt chung một chỗ, không giống như là mẹ con, trái lại càng giống như là chị em hơn, mọi người chung quanh nhìn vậy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tán thưởng không ngớt.
"Đúng vậy, mẹ cùng một vài người bạn tới chỗ này chơi, vừa lúc đến xem một chút, đây là bạn của con sao, xin chào, cô là mẹ của Lạc U, hai nha đầu các con ở chỗ này rất được chú ý nga, có muốn đi theo chúng ta hay không?"
Tô Âm nói rất tùy ý, cũng là không muốn để cho Lạc U cùng Tang Dư Ninh cảm thấy có áp lực, dù sao gặp phải trưởng bối ở trường hợp này cũng không phải một chuyện vui vẻ gì.
Lạc U cười cười lắc đầu từ chối nói:
"Chúng con tùy ý nhìn mà thôi, mẹ không cần quan tâm a."
Từ chối mẹ xong Lạc U lôi kéo Tang Dư Ninh đi, nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong ánh mắt Tô Âm sinh ra một chút tò mò, giống như là đang suy tư, hai cái vật nhỏ này rốt cuộc là ở chỗ này làm cái gì?
"Chậc chậc, tiểu U, mẹ cậu thật sự là quá đẹp, đứng ở bên người bà thật có áp lực a."
Tang Dư Ninh có chút khoa trương thở dài nói, không hổ là ảnh hậu cấp quốc tế, mỹ lệ kinh người thật đúng là làm cho người ta có áp lực a.
"Thói quen là tốt rồi."
Lạc U cười cười, khí tràng của mẹ nhà mình cũng rất mạnh mẽ a.
"Khả năng này rất khó quen thuộc được, nhưng mà như đã nói qua, chuyện cậu hợp tác với tớ, lẽ nào người trong nhà của cậu cũng không biết?"
Tang Dư Ninh không ngốc, nghe thấy giọng mẹ Lạc hơi kinh ngạc hỏi, liền đoán được vài phần.
"Bọn họ có biết hay không thì có quan hệ gì, hợp tác với cậu chính là tớ, tớ có bối cảnh là Lạc gia, cũng không phải là Lạc gia."
Lạc U biết Tang Dư Ninh sở dĩ đồng ý hợp tác với cô, có 90% trở lên nguyên nhân đều là cùng Lạc gia và Tô gia sau lưng cô có liên quan, nhưng mà cái này cũng không có vấn đề gì, cô cũng chưa từng muốn thoát khỏi loại quan hệ này, ai bảo cô đầu thai thật là tốt đâu, ở kiếp trước cô có nghe qua một câu nói như vậy, đầu thai vào chỗ tốt như vậy cũng là người thông minh.
Nhưng mà ngoại trừ lúc cần thiết, cô sẽ tận lực giảm bớt một ít liên hệ trong đó, cô không ngại người ngoài dùng loại ngôn ngữ nào đánh giá cô, nhưng vẫn là muốn dựa vào sự cố gắng của mình đi làm một vài chuyện, không muốn để cho thành tựu cô tự mình lấy được cùng Lạc gia có quá nhiều dính dáng, cái này cũng là một trong nhưng kiêu ngạo của cô.
"... Ý tứ của cậu tớ hiểu, thật ra đây cũng là một loại cách làm thông minh nhất để cho kẻ khác kính nể, nhưng mà tớ nghĩ chuyện cậu cùng tớ hợp tác người nhà cậu rất nhanh sẽ biết, vòng luẩn quẩn của Bắc Kinh thực sự không lớn."
Trong ánh mắt của Tang Dư Ninh có chút ước ao, người có bối cảnh gia tộc lại có thể tương đối độc lập với bên ngoài, làm chuyện mà mình nghĩ muốn làm, đây tuyệt đối là một chuyện làm kẻ khác muốn hâm mộ.
Giống như là cô vậy, hiện tại là tuyệt đối không cách nào làm được, bởi vì cô có trách nhiệm mà cô phải gánh vác, không cách nào thoát khỏi trách nhiệm.
Tang Dư Ninh không khỏi nghĩ tới cha mẹ chết đi ngoài ý muốn, nghĩ đến ông nội đã lớn tuổi, nghĩ đến mấy nghìn công nhân của tập đoàn Thiên Hữu, Tang Dư Ninh không khỏi cảm thấy nặng nề, cô, sớm đã không phải là thân tự do.
"Tớ là không chủ động nói, nhưng là không muốn gạt, việc kinh doanh của chúng ta bây giờ, ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi, cậu không nên nghiêm túc như vậy, thoạt nhìn giống như tớ đang khi dễ cậu."
Tang Dư Ninh là người rất thông minh, nhưng chính là tư duy quá mức sống động, có thể nói là quá mức chu đáo chặt chẽ, suy nghĩ gì cũng đều suy nghĩ nhiều, người sống như vậy, thật sự rất mệt mỏi.
Kỳ thực Lạc U coi như một nửa là người như vậy, lúc không có chuyện gì làm thì luôn suy nghĩ, nhưng chính cô lại không thế nào đồng ý thừa nhận mà thôi, có lẽ nói, kiếp trước Lạc U thật sự là không buồn không lo thiên chân vô tà.
Nhưng kiếp này, mang theo này trí nhớ nặng nề, Lạc U coi như là tiếp tục thuần khiết, cũng đã dính vào một chút mực đen không có cách nào che giấu, không đến mức thống khổ, nhưng tuyệt đối là nặng nề.
Trong thời gian kế tiếp, Lạc U cùng Tang Dư Ninh hai người đi dạo toàn bộ hội trường, cũng nhìn thấy rất nhiều thiết kế trang sức rất có sáng tạo, ít nhất đối với thời điểm này là như vậy, nhưng mà xem ở trong mắt Lạc U, nhưng vẫn là có thật nhiều thiếu sót, dùng ánh mắt phát triển tương lai để nhìn những thiết kế trang sức mới lưu hành này, ắt phải có chút chướng mắt.
"Tiểu U, tớ thực sự là càng ngày càng bội phục cậu, những thiết kế này mặc dù không tệ, nhưng thấy thế nào cũng cảm thấy so với tác phẩm của cậu kém rất nhiều đâu, tớ cũng không có nghe nói cậu học qua thiết kế trang sức a, lẽ nào đây là nói thiên phú thức tỉnh?"
Tang Dư Ninh là thật tình cảm thán, mặc dù tập đoàn Thiên Hữu chưa từng kinh doanh trang sức, nhưng lấy thân phận Tang gia tiểu thư, nơi nào lại chưa quen thuộc với trang sức đâu, thật ra thiên kim tiểu thư như cô quả nhiên là cần học tập rất nhiều kiến thức, mà cái này cũng bảo đảm bọn họ đều có ánh mắt đồng nhất.
Mà lúc này, ánh mắt của Tang Dư Ninh hết sức kinh ngạc tự nói với mình, thiết kế của Lạc U quả nhiên là không sai, thậm chí từ một trình độ nào đó mà nói, là đã vượt lên đứng đầu với lưu hành hiện nay!
Nhận thức như vậy làm cho Tang Dư Ninh càng thêm sùng bái Lạc U, trước đây nghĩ Lạc U cũng chỉ là thiên kim thế gia ngạo khí lăng nhân(*), nhưng hiện tại xem ra, ánh mắt của mình còn cần phải tiếp tục bồi dưỡng a.
(*) Ngạo khí lăng nhân: Kiêu ngạo không để người khác xúc phạm.
"Nghĩ tớ thiết kế không sai?"
Lạc U hỏi, mang theo mùi vị tự tin, hơi ngửa đầu.
"Đương nhiên không sai, nếu như thiết kế của cậu mang đến tham gia triển lãm, nhất định là giỏi nhất!"
Tang Dư Ninh gật đầu khẳng định, cô cảm thấy lời này của mình thế nhưng nói không khoa trương chút nào, ai bảo thiết kế của Lạc U phù hợp với tâm ý của mình như vậy đâu.
"Có thể kiếm tiền?"
Giọng nói của Lạc U thay đổi nhẹ nhàng, nhiều hơn một phần sung sướng cùng nhẹ nhàng.
"Đương nhiên, phải kiếm được tiền a!"
Lần này Tang Dư Ninh càng thêm dùng sức gật đầu, thiết kế như vậy không kiếm được tiền, thì cái dạng gì mới có thể kiếm được tiền đâu!
"Vậy cậu hãy cố gắng lên."
Lạc U vỗ vỗ vai Tang Dư Ninh, rất là hào phóng nói.
Tang Dư Ninh sửng sốt, gương mặt đau khổ, nói tới nói lui, cái người làm cu li kia còn không phải là cô a!