Chỉ đến vài phút đã đi đến cửa nhà họ Hoàng. Lúc này có khoảng 10-20
người vây quanh cửa nhà, đều thò đầu nhìn vào trong. Sở Đường tốn nhiều
sức mới dẫn theo Sở Từ chen vào, chỉ nhìn thấy Hoàng Lan khóc hết hơi
trong sân, sắc mặt dì Hoàng tái xanh, Tôn Bách Linh lạnh lùng trừng mắt.
"Hoàng Kiến Dân, lúc anh nói muốn cưới em đã nhiều lần bảo đảm tương lai em
làm chủ nhà này, hai đứa em của anh cho em dạy dỗ. Bây giờ khen ngược,
em mới nói nó một câu anh đã chê em tính tình lớn. Thôi Hương Như tính
tình nhỏ, tại sao anh còn ly hôn với cô ta?" Phấn trang điểm trên mặt
Tôn Bách Linh còn chưa bôi, há miệng đỏ kêu.
"Đây là Tôn Bách Linh giống thiên tiên kia?" Sở Đường vừa thấy được người trong lòng nhất thời cân bằng.
Làm chuyện xấu quả nhiên đều báo ứng chỗ tốt, nhìn xem đến rất nhanh.
Giờ phút này dáng vẻ của Hoàng Kiến Dân thật giống như quả cà tím bị đóng
băng, cả người như bị gió to thổi chết lặng, dáng vẻ một con gà trống bị đánh bại, không ngừng đau khổ.
Hôm nay chính là ngày đầu tiên
kết hôn, tiệc rượu mới kết thúc, thân thích giúp đỡ trong nhà còn chưa
đi. Trước mặt nhiều người như vậy mà bắt đầu ầm ĩ lên. Thể diện của hắn
xem như hoàn toàn mất hết.
Dì Hoàng tức giận đến cả người đều run rẩy, chỉ vào Tôn Bách Linh: "Cô cho rằng tôi đã chết sao? Tôi là mẹ
chồng còn sống ở đây, đứa nhỏ trong nhà làm gì đến phiên cô đến dạy dỗ?
Muốn lật trời hả?"
"Ừ, mẹ chồng, ngày vui con cũng không muốn tìm xui xẻo. Nhưng Tiểu Lan thật không được dạy dỗ, lại thừa dịp trong
phòng không có ai bóc giấy niêm phong rương hồi môn của con không nói,
còn lật tung đồ đạc bên trong lên rối loạn. Lúc bị con bắt gặp nó đang
lấy trang sức mẹ mua cho con nhét vào trong túi. May mắn con thông minh
đã giấu tiền kỹ, bằng không ngày đầu tiên con mới gả vào cửa của hồi môn đã bị nó trộm hết!" Tôn Bách Linh rất lợi hại phản kích.
Dì
Hoàng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thở hổn hển. Bà kêu con gái nhà
mình đi trộm đồ chính là giấy nợ kia. Sau khi
nhà bà tặng lễ hỏi cho nhà họ Tôn để quyết định ngày cưới, chuyện vay tiền cũng thành, từ nhà họ
Tôn cầm 1000 đồng. Bọn họ viết giấy nợ, nhưng số tiền này do Tôn Bách
Linh giữ.
Lúc Tôn Bách Linh đến cũng chỉ có cái rương mà thôi,
giấy nợ hẳn là đều ở bên trong. Cho nên lúc này mới kêu con gái đi lấy
đồ. Chỉ là trăm triệu không nghĩ tới Tôn Bách Linh lại độc như vậy, trực tiếp nói chuyện này ra.
Tương lai còn muốn Tiểu Lan làm người như thế nào?
"Chị là chị dâu, cầm trang sức nát của chị mà thôi, có gì cùng lắm thì..." Hoàng Kiến Tân đứng bên cạnh bất mãn nói.
Trước khi gặp mặt cảm giác Tôn Bách Linh là mọi thứ đều tốt. Nhưng bây giờ
tại sao giống như thay đổi thành một người khác? Không chỉ có hống hách
còn không lịch sự. Chuyện này mặc dù là lỗi của Tiểu Lan, nhưng dù sao
cũng là người một nhà, đóng cửa lại âm thầm giải quyết không phải được
rồi sao? Đáng giá ầm ĩ thành như vậy không?
"Em trai, lời này của em chị không thích nghe. Trang sức kia của chị không mắc, xác thực
không có gì ghê gớm. Nhưng nó sinh ra thói ăn cắp chính là không được!
Hôm nay trộm ngày mai cướp, tương lại phạm phải sai lầm lớn. Chẳng lẽ
phải chờ đến lúc nó thành tội phạm mới đi dạy dỗ sao?" Tôn Bách Linh lưu loát nói một câu xong nói tiếp: "Chị không đọc sách nhiều năm giống như em, nhưng ít nhất đạo lý vẫn hiểu. Người làm chị dâu như chị căn bản
không nợ nó, không có đạo lý chịu đựng nó dung túng nó! Hơn nữa hôm nay
chị không chỉ muốn kiểm soát nó, chị còn muốn kiểm soát em!"
"Chị dâu, em... em lại làm cái gì chứ?" Hoàng Kiến Tân nổi giận.