Hoàng Lan cảm giác được dì Hoàng mạnh mẽ cũng không bướng bỉnh, cắn môi, cúi đầu, nước mắt lạch tạch rơi: "Chị... chị dâu, em xin lỗi..."
Tôn Bách Linh nghe được lời này hé miệng cười cười, trong lòng xem như vừa
lòng. Cô có thể gả cho Hoàng Kiến Dân mặc dù là vì người đàn ông này lúc trước giúp cô bắt tên ăn trộm. Nhưng càng chủ yếu là người dễ khống
chế.
Nhà mẹ cô mặc dù không tệ, nhưng dáng vẻ của cô không đẹp,
lại bởi vì trước kia trong nhà vất vả cho nên không công chậm trễ mấy
năm. Bây giờ đã 26 tuổi, nếu không lập gia đình chỉ sợ cũng càng khó gả
ra ngoài. Nhưng gia đình đến nhà hỏi cưới hoặc là lớn tuổi, hoặc là tính không tốt. Thậm chí kéo theo con gái, chọn tới chọn lui cũng không có
một ai vừa ý, cố tình lúc này làm cho cô gặp được Hoàng Kiến Dân.
Người đàn ông này hâm mộ cô xuất thân gia đình giàu có, nhưng không có dã tâm lớn hơn. Hơn nữa lúc vừa mới quen hắn, hắn đối với cũng rất yêu thương, là người đàn ông coi như săn sóc. Chẳng qua duy nhất không được hoàn mỹ chính là mẹ hắn và hai đứa em trong nhà.
Từ lúc mới quen hắn thì cô chỉ biết hai vợ chồng này sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn. Mẹ chồng như
vậy căn bản không thể chịu đựng được người phụ nữ không thể sinh con.
Huống chi nhà mẹ Thôi Hương Như cũng không đủ mạnh mẽ, tính cách cũng
quá mềm yếu.
Cô vốn dĩ không có ý muốn nhúng tay vào cuộc hôn
nhân của bọn họ. Nhưng mẹ chồng thật ra là người khôn khéo, liếc mắt một cái đã phát hiện cô hài lòng với Hoàng Kiến Dân nên bắt đầu thu xếp bản thân.
Mẹ chồng này lợi hại thì lợi hại, nhưng quá tham lam. Nếu
không bởi vì tuổi Hoàng Kiến Dân vừa vặn lại chưa có con, diện mạo tính
cách cũng không tệ, vô luận như thế nào cô cũng không gả cho gia đình
như vậy.
Mặc dù là cuộc sống của hai vợ chồng. Nhưng phải cẩn
thận sống chung lại là hai mẹ chồng nàng dâu. Ngoại trừ cô gái ngu ngốc
như Thôi Hương Như thì không có mấy người có thể chịu được mẹ chồng như
nhà họ Hoàng vậy.
"Em trai, còn em? Không nên xin lỗi sao?" Tôn Bách Linh nói tiếp.
Khóe miệng Hoàng Kiến Tân run rẩy, cắn răng nói: "Chị dâu,
là em không đúng..."
"Tiền bán xe đâu?" Tôn Bách Linh ngay sau đó nói tiếp.
Huyệt thái dương của Hoàng Kiến Tân đều giật mạnh lên mấy cái, gân xanh trên
trán cũng giật ra, mặt mũi đầy mồ hôi. Cuối cùng vẫn là moi ở đâu ra đưa tiền bán xe hơn 100 đồng đặt vào trong tay Tôn Bách Linh.
"Nếu
hai đứa đã biết sai rồi, sau này đừng tái phạm là được, đừng nói người
làm chị dâu này không thương hai đứa. Cho hai đứa mỗi người 2 hào đi mua kem cây ăn." Tôn Bách Linh cười nói.
Mấy đứa trẻ bên ngoài vừa
nghe mấy chữ "kem cây" thì ánh mắt sáng lên, lập tức túm lấy ba mẹ nhà
mình mở miệng ầm ĩ muốn ăn. Nhưng Hoàng Kiến Tân và Hoàng Lan cũng không phải trẻ con, không phải một cây kem là có thể dỗ được. Huống chi Hoàng Kiến Tân mới giao hết tiền bán xe ra mới đổi về 2 hào chỗ tốt, trong
lòng lại hối hận sớm biết rằng như vậy nên nói dối ăn bớt mấy chục
đồng.
"Tôn Bách Linh này cũng thật đủ thông minh." Sở Đường nhìn cô gái trong sân, nhịn không được nói một câu.
"So với cả nhà dì Hoàng này cô xác thực rất thông minh. Nhưng cũng bởi vì
cô ấy nắm mạng nhà họ Hoàng trong tay. Nếu không tự tin cô ấy cũng không dám ầm ĩ như vậy." Sở Từ cũng nói.
Ngược lại, Thôi Hương Như
thật sự là một người quá ngây thơ. Lúc trước dì Hoàng vốn dĩ là coi
trọng gia tài của chị. Sau khi kết hôn chị còn không nắm chặt một chút,
kết quả bị mẹ chồng à chồng khi dễ cũng không kỳ quái. Cũng may phong
thuỷ thay phiên luân chuyển, dì Hoàng chân trước dẫm lên Thôi Hương Như, sau lưng cầu đến một đứa con dâu lợi hại. Ước tính bây giờ trong lòng
bà đã chết tâm, sẽ cảm thấy Thôi Hương Như trước kia là muôn vàn tốt
đây.