Sở Từ cũng muốn chăm sóc bản thân, nhưng căn bản không có thời gian rãnh.
Mỗi ngày nàng phải học nghề mộc điêu khắc gỗ, phải đan nệm rơm đổi tiền, còn phải đi cửa thôn bán thành phẩm. Thậm chí gần đây trong nhà có thêm bảy mẫu ruộng, trong đất hoang có rất nhiều đá vụn cỏ dại. Mỗi ngày
trời chưa sáng nàng phải thức dậy cuốc, một ngày cứ như thế gần như mệt
gần hư kiệt sức. Một chút thời gian tự do cũng không có, làm sao có khả
năng đi lãng phí thời gian đặt lên mặc quần áo trang điểm chứ?
Huống chi, quần áo xinh đẹp phần lớn không thoải mái, mặc mấy thứ đó đi làm
việc không cẩn thận sẽ xé rách, đến lúc đó cũng là không công tổn thất.
Nhưng nàng cố gắng như vậy cũng có hồi báo, ít nhất hiện tại cân nặng đã giảm xuống nhanh chóng. Sau ngày đầu tiên Sở Đường đến trường nàng có mượn
cân nhà Xuyên Tử qua. Khi đó cân nặng đã giảm xuống đến 89 ký. Ngày hôm
qua mới cân lại một lần, so với lần trước ước chừng giảm thêm 10 ký.
Chẳng qua bởi vì hình thể nàng vốn dĩ lớn. Cho nên mặc dù là ốm rất
nhiều cũng nhìn không phải quá rõ ràng.
Lúc này Từ Nhị nghe một
câu như vậy vội vàng nói: "Tuổi Sở Từ bằng mấy cậu, không phải là bác
gái gì đó. Hơn nữa tớ sống rất tốt, không cần người khác giúp đỡ..."
Đừng nói là giúp đỡ, ba người Văn Giai không phải đến thêm phiền sao? Vốn dĩ Sở Từ cũng đã rất có ý kiến với y, y cũng hiểu được bản thân thiếu Sở
Từ rất nhiều. Bây giờ vẫn ổn, còn nhiều thứ tốn tiền nữa. Hơn nữa vạn
nhất bị cô hiểu lầm thì làm sao? Cho dù y không muốn đi ở rể, nhưng vậy
không đại biểu là y có thể làm cho Sở Từ hiểu lầm mình hái hoa ngắt cỏ!
Đây chính là vấn đề đạo đức!
"Từ Vân Viễn! Cậu làm cho tớ quá thất vọng rồi. Cậu xem chúng tớ là người
ngoài sao? Còn nữa, trước kia cậu nói với tớ cậu hy vọng tương lai bản
thân có thể đi làm một nhân viên nghiên cứu, tương lai có thể làm việc
cho nhà nước; còn nói bản thân càng tôn trọng những người lập nghiệp
trước mới thành gia. Tại sao bây giờ thay đổi? Tớ không tin cậu là cam
tâm tình nguyện. Nếu cậu có nỗi khổ cậu cứ nói, tớ sẽ kêu ba mẹ tớ giúp
cậu!" Văn Giai đau lòng nói.
Sở Đường cũng không phải học chung một lớp với Từ Vân Viễn. Căn
bản không biết Văn Giai, cho nên giờ phút này hơi dại ra.
"Cô bé Văn Giai." Sở Từ đột nhiên mỉm cười: "Cô nếu đã kêu tôi là bác gái, trưởng bối là tôi đây có chuyện muốn nói thẳng."
"Cô nếu như thích cậu ấy cứ việc nói thẳng, nắm chặt thổ lộ. Sau khi thổ lộ nên trở về như thế nào thì về như thế đó, đừng nói bác gái tôi đây
không nhắc nhở cô, mơ ước đàn ông của trưởng bối đó là con gái không
được dạy dỗ biết không? Cũng không nên vướng sâu trong vũng lầy càng lún càng sâu!" Sở Từ nói với vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Trên mặt Từ Nhị hiện lên một tia xấu hổ. Sở Đường không biết tại sao lúc rõ ràng nên tức giận lại cố tình rất muốn cười.
"Cô là bác gái của ai chứ? Cô mới là người nói chuyện không có dạy dỗ đó!" Văn Giai vội vàng thẹn quá thành giận nói.
Cô gái đỏ mặt, có thể nói là xinh đẹp. Gương mặt này giống như biêt nói,
hơi thở thanh xuân còn tràn đầy hơn lúa ngoài ruộng, tràn ngập làm cho
người nhịn không được hướng tới.
Sở Từ thở dài một hơi, ai kêu
lúc nàng mượn xác hoàn hồn không chọn một cơ thể tốt chứ? Nếu thành một
nữ sinh xinh đẹp thì không thể mạnh hơn bây giờ sao? Lại càng sẽ không
bị bạn cùng lứa tuổi kêu bác gái.
"Văn Giai!" Từ Nhị nghiêm túc
kêu một tiếng, tiếp tục nói: "Chuyện của tớ không có liên quan gì với
các cậu, cũng mời các cậu tôn trọng cô ấy."
"Tớ có chỗ nào không
tôn trọng cô ấy chứ?" Văn Giai bĩu môi: "Từ Vân Viễn, cậu thật sự cam
tâm cứ sống như vậy cả đời sao? Làm chồng một cô gái như vậy, mỗi ngày
nói với cô ấy mấy việc lông gà vỏ tỏi, chịu được cả người ướt đẫm mồ hôi thúi và cơ thể mập mạp của cô ấy? Dung mạo của cậu như vậy đi chung với cô ấy xứng sao?"