Nàng khách khí với Từ Nhị đơn giản là tôn trọng sự lựa chọn của em trai
nhà mình. Nếu không căn bản sẽ không nhịn tính tình thiếu gia của y. Hơn nữa, y mặc dù coi như thông minh nhưng hiểu chuyện còn thua Sở Đường.
Dáng vẻ mặc dù tốt nhưng cũng chỉ là thùng rỗng nhìn được mà dùng không
được. Bởi vì tự sát trước đó nên cơ thể tổn thương nặng, không làm việc
được không nói, còn phải cung cấp thức ăn nước uống cho y. Nếu còn phải
bị người của y khinh bỉ cũng uổng phí nàng sống lâu như vậy.
Sở
Từ ngồi giống lão Phật gia. Sở Đường và Từ Nhị nhìn nhau và nhìn ba cô
gái xinh đẹp như hoa đứng đối diện, nhất thời không biết xuống tay như
thế nào.
Văn Giai hơi sửng sốt, trên mặt hiện ra một tia đau
lòng. Cô bé tomboy bên cạnh thấy thế lập tức nói: "Từ Vân Viễn, cậu
không thể khi dễ người như vậy. Chúng tớ có ý tốt đến giúp cậu, nhưng
cậu thì sao? Đều không biết tốt xấu, lại tình nguyện làm tới cửa ở rể
của cô gái mập này! Tương lai cậu không muốn tiền đồ nữa sao? Bạn học
trong trường nếu biết nhất định sẽ chê cười cậu!"
Sở Đường không
đánh con gái. Cho nên vốn dĩ còn hơi rối rắm, sợ mất thể diện. Nhưng bây giờ vừa nghe bạn học này mở miệng ngậm miệng đều là "cô gái mập", một
chút dạy dỗ cũng không có, nhất thời chân mày lại.
"Chị của tôi là người hơi mập một chút, nhưng mạnh hơn con thỏ khó nhận biết tốt xấu như cô nhiều." Sở Đường hừ mỉa một tiếng.
Cô bé tomboy sắc mặt giận dữ: "Hai chị em mấy người chính là cá mè một
lứa, cũng không nhìn xem dáng vẻ của chị cậu, sao xứng với Từ Vân Viễn.
Quả thật chính là tú cầu treo trong nhà vệ sinh, căn bản là không xứng!"
"Vậy còn cô? Ngoài thơm trong thúi, nhà chúng tôi cứ thích treo tú cầu Từ
Vân Viễn không có chuyện gì liên quan đến cô, làm gì giống như lửa đốt
mông cô vậy?" Sở Đường nhẹ nhàng đối đáp.
Sở Từ nghe thấy hai
người nói qua nói lại một chút cũng không cảm thấy sảng khoái. Quả nhiên từ xưa đến nay tú tài mắng chửi người đều mất sức.
Sở Đường
trước kia đều là bị người mắng. Nhưng lúc ở nhà họ Sở đều nghe không ít
mợ cả nhà mình gân cổ lên gào. Bởi vậy cũng học được vài phần tinh túy.
Nhưng dù sao cậu cũng
là đàn ông, cũng là người đi học. Nếu kêu cậu khóc ba chửi má nó cũng không có khả năng, nhiều lắm là châm chọc vài câu.
"Sở Đường, cậu thật không biết xấu hổ, còn phần tử trí thức đâu? Há mồm
ngậm miệng là mông, không có dạy dỗ!" Cô bé tomboy lại nói.
"Đủ
rồi!" Từ Nhị trực tiếp hét một tiếng, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm
Văn Giai: "Người là cô dẫn đến. Bây giờ cô dẫn theo mấy cô ấy rời đi,
nơi này không chào đón các cô."
"Từ Vân Viễn..." Văn Giai trừng lớn mắt.
"Chúng ta trước kia xem như bạn bè. Vốn dĩ tôi không muốn xé rách mặt với cô,
nhưng chuyện của tôi quả thật không cần cô quan tâm nhiều. Tôi cũng
không có khả năng chấp nhận cô đối xử vô lý với Sở Từ và Sở Đường như
vậy. Cho nên sau này chúng ta đường ai nấy đi, đối diện nhìn thấy coi
như không biết, mời cô đi đi!" Từ Nhị nghiêm túc nói tiếp.
Văn
Giai nghe xong là dáng vẻ vừa tức vừa giận vừa đau lòng. Cô thật sự
không hiểu, tại sao trên đời này lại có người cứng đầu như vậy! Cô rõ
ràng mang theo tiền đến, cũng không muốn y tới cửa ở rể. Tại sao y không thể đưa ra lựa chọn chính xác chứ? Lại tình nguyện bị một cô gái mập
như vậy xúc phạm cũng không muốn chấp nhận sự trợ giúp của cô, cũng quá
làm cho cô thất vọng rồi!
"Cậu, Từ Vân Viễn, cậu đừng hối hận! Hừ!" Nói xong cô xoay đầu dậm chân, bụm mặt khóc chạy ra ngoài.
Tiếng "hu hu" kia thật làm cho người ta nhìn thấy mà thương, bóng dáng đau
lòng muốn chết càng làm cho người nhìn thấy còn đau lòng hơn. Chỉ là
đáng tiếc dáng vẻ hoa lê dính hạt mưa này rời đi quá nhanh. Nếu có họa
sĩ có thể vẽ xuống làm kỷ niệm thì tốt rồi.