Mà trong thôn cũng bước vào thời điểm bận rộn nhất trong một năm, bắt đầu chuẩn bị cho vụ thu hoạch mùa thu.
Mỗi nhà có con cái gần như đều xuống ruộng, trẻ con nhặt bông lúa, những
người lớn làm việc nặng, phân phối đều. Hương thơm gạo nồng đậm gần như
tràn ngập trong mũi mọi người.
Sở Từ và nhà họ Hoàng xem như số
lượng người rãnh rỗi không nhiều lắm. Nàng không cần phải thu hoạch vụ
mùa thu, còn nhà họ Hoàng là không còn gì để thu. Chỉ có thể nhìn lúa
nhà người khác được mang về từng bao, nhìn đến đôi mắt đều đỏ. Nhà dì
Hoàng còn sót lại hai mẫu lương thực kia trong không được tốt lắm, có
không ít bông rơi xuống trong trận lửa lớn kia, thu hoạch được cũng
không bao nhiêu lương thực.
Mà càng làm cho Sở Từ ngạc nhiên
chính là số lượng nhà họ Hoàng có thể thu hoạch ngoài ruộng không nhiều
lắm lại xuất động cả nhà, bao gồm Hoàng Kiến Tân vốn dĩ nên ở trong
trường đi học!
Vào ngày mùa, xác thực có không ít người sẽ đặc
biệt xin phép về nhà. Nhưng Hoàng Kiến Tân chính là đứa con cưng nhà họ
Hoàng, càng là hy vọng tương lai của nhà họ Hoàng. Theo nàng biết, cậu
hai nhà họ Hoàng này trước kia căn bản không làm được bao nhiêu việc nhà nông. Bây giờ lại bỏ học xuống ruộng, quả thực không thể tưởng tượng.
"A Từ, ngoài ruộng của em có thể trồng trước một ít cỏ cho gà ăn, trồng
không được bao lâu có thể phát triển. Đến lúc đó nhìn mọi người trồng
cái gì thì em trồng theo là được." Thôi Hương Như vừa giúp dọn sạch cỏ
dại vừa nói.
"Em chuẩn bị trồng dược liệu." Sở Từ đột nhiên cười
nói: "Mảnh ruộng này của em gần vùng núi không được tốt lắm, trồng một
số loại dược liệu phù hợp sinh trưởng còn có thể chắp vá. Nếu trồng rau
dưa lương thực khẳng định sẽ kém chất lượng hơn nhà người khác."
Càng quan trọng hơn là trong năm hạng mục kỹ năng của nàng có dược lý nhưng
không có loại làm ruộng, đối với lương thực nàng không biết gì cả.
Dược lý bao gồm rất nhiều thứ, trong đó cũng sẽ có một ít những việc cần chú ý khi gieo trồng dược liệu. Cho nên đối với nàng hẳn là không thành vấn đề.
"Dược liệu?" Thôi Hương Như hơ ngạc nhiên hỏi: "Em biết?"
"Em thường xuyên lên núi, nhìn thấy dược liệu hoang dại còn rất nhiều, không chừng có thể nghiên cứu ra." Sở Từ cười trả lời.
Sở Từ dù sao vẫn chưa bắt đầu trồng, Thôi Hương Như cũng không
hỏi quá
nhiều. Nhưng trong lòng cũng rất tò mò, chẳng được bao lâu đột nhiên nhớ tới một chuyện nói với Sở Từ: "Thằng Kiến Tân nghỉ học, hai ngày trước
còn đến nhờ chị, kêu chị tìm Hoàng Kiến Dân can thiệp để cho nó tiếp tục đi học. Thậm chí còn nói muốn giúp chị và Hoàng Kiến Dân tái hợp, thật
sự là..."
Nói xong chị lắc đầu. Trước kia cảm thấy chú em chồng này làm người cũng không tệ. Nhưng không nghĩ tới có thể ích kỷ như vậy.
"Tại sao?" Sở Từ ngạc nhiên.
"Kiến Tân nói cho chị biết, hiện tại tiền nhà họ Hoàng đều nằm trong tay Tôn
Bách Linh. Tôn Bách Linh lại lấy lý do tình huống trong nhà không tốt
buộc nó phải nghỉ học. Thừa dịp mới nộp học phí không được mấy ngày kêu
trường học trả tiền lại..." Thôi Hương Như chậm rãi nói tiếp: "Bây giờ
chị thật sự rất bội phục Tôn Bách Linh này. Lúc này mới vào cửa mấy ngày chứ? Vậy mà quản lý trên dưới trong nhà kín mít như vậy. Hoàng Kiến Dân trước kia yêu quý hai đứa em, ủng hộ nhất đứa em trai đi học này. Nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác. Mẹ chồng trước kia của chị cũng
vậy, người câm ăn hoàng liên, có đắng cũng không nói nên lời. Mẹ Xuyên
Tử còn nói cho chị biết Tôn Bách Linh còn chuẩn bị làm mai cho Hoàng
Lan..."
Trong lòng Thôi Hương Như hơi cảm khái. Dù sao cũng là
người sống chung 5 năm, nhìn thấy tình cảnh buồn khổ hiện tại của bọn họ trong lòng cũng hơi đồng tình. Nhưng lại hơi đã nghiền. Nếu chị có thể
lợi hại như Tôn Bách Linh, trước kia tuyệt đối sẽ không bị khi dễ thảm
như vậy, vô ích trở thành phụ nữ ly hôn bị người xem thường.
"Vậy cũng thật lợi hại. Nhưng chị Hương Như à, cô ấy không tìm chị gây rắc rối chứ?" Sở Từ vội vàng hỏi.