Editor: demcodon
Lá cây trên linh thụ không nhiều lắm, cũng
may sức khỏe của nàng rất tốt không cần hái hết lá cây chữa bệnh. Cho
nên những lá cây này có thể dùng để ngâm hạt giống thuốc.
Dựa vào ý của tiểu hòa thượng, nếu muốn cứu người thì lá cây này có lẽ hơn 100
chiếc mới được. Nhưng nếu phải dùng cho hạt giống chỉ một một lá cũng
đủ. Đồ tốt như vậy nàng cũng không muốn lãng phí. Huống chi dùng nhiều
hiệu quả quá tốt cũng chọc tai mắt của người ta, không thích hợp.
Tuổi thọ hiện tại của nàng cách kỳ hạn ba tháng còn khoảng 10 ngày nữa,
tránh cho lãng phí Sở Từ chuẩn bị cất trái cây đến cuối kỳ hạn mới ăn.
Thừa dịp trong nhà không có ai lại tiếp tục ở không gian hái xuống một chiếc lá linh thụ mài thành nước. Sau khi hòa với nước đem hạt giống mới mua
về và những hạt giống dược liệu hoang dã tìm thấy ở trên núi ngâm chung. Những dược liệu hoang dã này Sở Từ chuẩn bị trồng ở trong không gian.
Dù sao nơi này không có chia bốn mùa, mà bên ngoài thì khác.
* * *
Mà lúc này, người đàn ông rời khỏi từ đường trực tiếp trở về nhà họ Từ, nhìn cửa nhà hơi cảm xúc đã đi vào.
Trương Hồng Hoa ở trong sân đang cho heo ăn lúc này ngạc nhiên đến rớt chậu
cơm, nói lắp: "Thằng... thằng cả, con đã về rồi à? Sao... sao sớm như
vậy, không phải nói còn khoảng một tháng nữa mới về sao?"
Rõ ràng đã nói khoảng một tháng nữa, tại sao mới hơn một tuần đã trở về? Trong
lòng Trương Hồng Hoa thấp thỏm, vốn dĩ cho rằng còn có thời gian, lại
làm dáng vẻ cố gắng để cho người trong thôn đều biết bà không ngược đãi
Từ Nhị. Đến lúc đó thằng cả cũng không tìm bà tính sổ. Ai biết thằng cả
này cũng quá âm hiểm, vậy mà lừa bà.
"Anh là ai? Đến nhà tôi làm gì?" Trong sân, một thiếu niên mới tan học bất mãn nhìn Từ Vân Liệt nói.
Từ Vân Liệt cũng không nghe rõ bọn họ nói cái gì. Nhưng cũng sẽ đoán được, bởi vậy nói: "Đây là Vân Đống?"
Trương Hồng Hoa gật đầu, vội vàng túm Từ Vân Đống qua: "Đây là anh cả của con, nhanh gọi đi!"
"Anh cả." Từ Vân Đống bĩu môi hơi ngạo nghễ nói.
Từ Vân Liệt hừ một tiếng xem như trả lời, tiếp theo trực tiếp vào nhà đi
về phía phòng em hai nhà mình. Nhưng vừa vào cửa lại phát hiện
bên trong bỏ không ít đồ chơi, phía trên còn có một số sách vở, dường như biến
thành phòng thằng ba, hơi khó hiểu.
"Mẹ vốn dĩ muốn viết thư nói
cho con biết chuyện thằng hai. Nhưng con cũng không để lại địa chỉ.
Thằng hai nó... kết hôn, đối phương là chính nó nhìn trúng, chết sống
không muốn ở nhà nên dọn ra ngoài. Nhưng con yên tâm con bé đối xử với
nó rất tốt, ủng hộ nó đi học. Đúng rồi! Thành tích của thằng hai rất
tốt, cả thôn chỉ có một đứa nhỏ tên là Sở Đường mới có thể so với nó..." Trương Hồng Hoa hoang mang rối loạn vội vàng nói.
Bà đứng ở phía sau, Từ Vân Liệt làm sao nghe thấy. Cho nên ngay cả tiếng vang cũng không có.
Trương Hồng Hoa vừa thấy Từ Vân Liệt không lên tiếng trong lòng bắt đầu đánh
trống, lo sợ bất an: "Thằng cả, con cũng đừng trách mẹ, cuộc sống trong
nhà này rất khó khăn. Lúc thằng hai hiểu chuyện muốn dọn ra ngoài ở sao
mẹ có thể ngăn cản nó được? Mẹ cũng không bạc đãi nó, nó kết hôn mẹ cũng cho nó tám bộ chăn nệm rất dày!"
Từ Vân Liệt tiếp tục im lặng.
"Thằng cả, con cũng phải nghĩ lại cho hai người lớn tuổi như ba mẹ. Ba con đi
đứng không tốt, trong nhà thiếu sức lao động của con, sức khỏe của thằng hai lại kém. Ba mẹ sao có thể nuôi nổi chứ?" Trương Hồng Hoa thật sự
nóng nảy, khẩn trương nhìn Từ Vân Liệt, thuận tay túm con trai mình ra
phía sau, sợ Từ Vân Liệt tức giận đột nhiên xuống tay với con trai ruột
của bà.
Sau khi Từ Vân Liệt đi dạo một vòng trong nhà từ đằng
trước ra đằng sau, không tìm được một chút dấu vết của Từ Vân Viễn cũng
cảm giác không đúng, nên cầm giấy bút của Từ Vân Đống lại: "Viết, rốt
cuộc tại sao lại như thế? Thằng hai cho dù đi học, trong nhà cũng không
nên không có phòng của nó chứ?"