Editor: demcodon
Độ cồn của rượu này cao, tác dụng chậm.
Nhưng Sở Từ khen ngược, một ly tiếp một ly. Lúc này mới một lát sau hai
lạng rượu đã hết, một giọt cũng không còn. Không chỉ có như thế, gương
mặt của Sở Từ này căn bản không thay đổi. Rượu ở chỗ nàng giống như biến thành nước.
"Hôm nay thì thôi, bình thường em ở nhà một mình.
Trong nhà cũng không nuôi chó trông cửa đừng uống nhiều, vạn nhất gặp
được ăn trộm ăn cắp..."
Nói tới đây, Từ Vân Liệt dừng một chút.
Sở Từ sẽ không cảm thấy hắn đang châm chọc cô chứ? Vì thế đổi giọng nói
tiếp: "Thằng nhóc giữa trưa đến quấy rối em không phải là người tốt. Lần sau gặp thì cứ đánh mạnh, đừng khách khí với nó, nói những lời tào lao
cũng vô dụng..."
Hắn không biết lúc ấy Sở Từ nói những gì với
thằng nhóc kia. Nhưng nhìn thấy sắc mặt cô không tốt lắm, đánh giá đối
phương là người ngoài miệng không buông tha; đối phó với tên vô lại như
vậy trực tiếp một chút mới tốt.
Sở Từ nhịn không được mỉm cười
cầm giấy viết Sở Đường để ở nhà đến viết: "Tại sao anh có thể xác định
cậu ta không phải là người tốt? Vạn nhất là bị em khi dễ chọc đến nóng
nảy mới đánh em, người anh hùng là anh không phải uổng công sao?"
Từ Vân Liệt sửng sốt. Một là bị bất ngờ bởi chữ viết của Sở Từ. Hai là bị
ngạc nhiên bởi câu cô viết. Hắn áp căn không nghĩ tới Sở Từ lại biết
chữ, hơn nữa chữ viết khá tốt. Thậm chí còn tốt hơn hắn viết, còn là chữ phồn thể.
Về phần rốt cuộc là ai khi dễ ai... Không thể không
nói nhìn thấy thằng nhóc không biết tên kia động tay động chân với Sở
Từ. Hắn đã thấy đối phương không phải người tốt. Dù sao cô bé Sở Từ
trước kia mặc dù danh tiếng không tốt. Nhưng cho tới bây giờ không chủ
động trêu chọc người khác, người có thể làm cho cô tức giận nhất định là làm chuyện gì xấu với cô.
"Em không phải người như vậy. Trước
kia mặc dù tính tình của em không nhỏ, nhưng chỉ cần không bị ép đến
nóng nảy sẽ không nổi giận với người khác." Từ Vân Liệt giải thích một
câu, lại nói: "Mặc dù anh đã hơn 6 năm chưa gặp lại em, nhưng anh nghĩ
em nhiều nhất là hiểu chuyện hơn trước không ít, nguyên tắc làm người
khẳng định là không thay đổi."
"Nghe cũng thật thú vị. Em trai
của anh cũng không sảng khoái giống như anh. Mặc dù đến bây giờ, còn cả
ngày cảm thấy em đã đánh mất người của cậu ta." Sở Từ cười
nhạo một
tiếng, lại viết tiếp.
"Thằng hai chính là cảm thấy bản thân biết
nhiều mấy chữ. Chờ nó trở về anh sẽ dạy dỗ nó, sẽ không làm cho nó khi
dễ em. Nhưng dựa vào tính tình của nó hẳn là rất vừa lòng với em mới
đúng. Dù sao chữ của em tốt hơn nó không ít. Nó là người hơi thanh cao
một chút, chỉ khi nào gặp được học thức mạnh hơn nó thì bảo đảm sẽ cúi
đầu." Từ Vân Liệt cũng hơi hồ nghi.
Em trai của hắn sẽ không phải là không biết Sở Từ sẽ biết viết chữ chứ? Nghe nói lúc hai người kết
hôn cũng không đãi tiệc rượu. Sau khi kết hôn đến bây giờ cũng không
lâu, giữa hai cả dường như cũng không có cơ hội hiểu biết.
"Anh có đầu óc hơn cậu ta." Sở Từ mỉm cười một tiếng.
Tên Từ Nhị kia trên học tập là giỏi, nhưng sức quan sát rất thấp. Đến bây
giờ còn cảm thấy nàng giống với Sở Từ mập trước đây. Nàng nếu thật sự
vẫn là đức hạnh trước kia chỉ sợ Từ Nhị căn bản sống không đến bây giờ.
Cho dù sống, Sở Từ mập cũng không có bản lĩnh nuôi y đi học.
Sở
Từ nói chuyện trực tiếp, chữ viết càng hào phóng. Từ Vân Liệt nhìn chữ
này trong lòng nhịn không được khen ngợi, lại càng vạn phần thích Sở Từ. Thậm chí nói nhiều hơn bình thường.
Hắn nói phần lớn đều là một
số chuyện đánh giặc. Sở Từ cũng thích nghe. Lúc nói đến thời điểm mấu
chốt Sở Từ còn có thể nói tiếp vài câu, những câu châu ngọc làm cho Từ
Vân Liệt đều hơi ngạc nhiên cảm thán.
"Chờ sau này anh trở về bộ
đội thì dẫn em và thằng hai đến xem. Mấy năm nay anh ở biên giới cũng
lập được không ít công. Đến lúc đó cho em chạm vào súng và bắn bia. Nếu
em thật sự thích anh cầu xin cấp trên, nói không chừng còn có thể cho em đi làm nữ quân nhân nghiêm túc..."