(*Thiết đầu công là một môn công phu luyện tập cho đầu cứng chắc như sắt có thể đập vỡ gạch đá. Luyện húc đầu vào vật cứng.)
Sở Từ không ngốc, biết hơn 1000 đồng này khẳng định sẽ làm cho người đỏ
mắt, không chừng có thể đưa tới đầu trâu mặt ngựa gì đó. Cho nên rất
phối hợp gật đầu.
Đương nhiên, nàng cũng biết em trai nhà mình
khẳng định cảm thấy số tiền này nàng không nên lấy. Nhưng dựa vào góc độ của nàng lại cần thiết lấy. Một mặt là tâm tư của Từ Nhị này nhạy cảm,
nàng càng hiểu chuyện càng lấy ít thì áy náy trong lòng y lại càng nặng. Nếu là người khác có điều áy náy với nàng cũng thôi. Nhưng Từ Nhị vẫn
là quên đi, dáng vẻ rối rắm mâu thuẫn của y nàng thật sự không thích
nhìn.
Còn về mặt khác... nàng tổn thất nhưng trong sạch! Hơn
1000 đồng nhiều chỗ nào? Hơn nữa tiền là thứ tốt, nên lấy thì lấy. Nàng
thích làm việc ăn cướp này.
"Anh Từ, hình như anh rất thân với chị của em nhỉ?" Sở Đường nhìn Từ Đại nhịn không được viết xuống hỏi.
Động tác trên tay Từ Vân Liệt cứng đờ, vừa rồi trong lòng tò mò Sở Từ đang
suy nghĩ cái gì cho nên không nghĩ nhiều lắm. Nhưng đã ở trước mặt em
trai động tác như vậy vẫn là...
Nhưng đảo mắt sắc mặt hơi bối rối lại khôi phục bình thường, em trai và Sở Từ dù sao đã không còn quan hệ gì. Lại nói tiếp, nhà họ Từ bọn họ thiếu Sở Từ chính là hạnh phúc cả
đời, cũng không phải là hơn 1000 đồng có thể bồi thường được.
Ánh mắt của Từ Vân Liệt hiện lên một tia sáng di động trong chớp mắt.
Sở Từ vẫn luôn cảm thấy Từ Vân Liệt đối với mình rất gần gũi. Bởi vậy nghe được câu hỏi của Sở Đường cũng không ngăn lại, mà là tò mò nhìn hắn.
"Em đã quên? Lúc em 7 tuổi... trốn trong sân cạnh nhà anh sờ soạng lấy mấy
quả trứng gà. Kết quả lúc nhảy qua hàng rào bị mấy nhánh cây móc vào
quần áo, cọ xát một hồi, đúng lúc bị anh nhìn thấy..." Từ Vân Liệt cười
nói với Sở Từ.
Sở Từ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ vẫn không nhớ được. Đã là chuyện 10 năm trước sao có thể ấn tượng được?
"Còn có ngày đó sinh nhật 8 tuổi của em, ăn trộm nhang đèn và bánh bao trên
mộ sau núi đặt trước mộ mẹ em, lại bị anh nhìn thấy." Từ Vân Liệt nói
tiếp.
Sở Từ được
sinh ra vào dịp năm mới, mẹ ruột của cô cũng đi
từ khi đó. Mỗi dịp năm mới, các thôn dân sẽ mang theo giấy lửa đến cúng
tế mộ. Hắn là con trưởng nhà họ Từ tự nhiên cũng phải đi. Nhưng bởi vì
không muốn về nhà cho nên ngồi ngốc ở phía sau núi một thời gian dài,
đúng lúc thấy cô ra tay. Lúc ấy còn nghĩ lá gan cô bé này thật không
nhỏ, cũng dám xuống tay với đồ của người chết.
"Còn có lúc em 10 tuổi..."
"Chờ chút, em sẽ không lại ăn trộm cái gì nữa chứ?" Sở Từ nói với vẻ mặt đưa đám. Nàng rõ ràng nhớ rõ Sở Từ mập rất ít ra tay, một khi ra tay hoặc
là bị người ép nóng nảy, hoặc chính là đói sắp chết.
"Vậy ngược
lại không phải." Từ Vân Liệt cười cười: "Lúc em 10 tuổi hơi mập, mấy đứa nhỏ túm tóc em chửi là con mập, anh đuổi bọn nó đi. Kết quả sau khi em
bò dậy từ dưới đất cũng chưa liếc mắt nhìn anh một cái đã trực tiếp dùng đầu húc vào bụng anh. Sau đó xoay người bỏ chạy..."
Khóe miệng Sở Từ nhếch lên, Sở Đường đã cười đến cong người.
Nhưng chuyện này nàng dường như hơi có ấn tượng. Khi đó cô bị người khi dễ,
sau khi té ngã đầu ngất đi cũng không nghe được người khác nói cái gì,
chỉ cảm thấy có người đến gần mình. Cho nên hạ quyết tâm giống như một
con trâu vọt qua. Sau khi húc người bay xoay người bỏ chạy. Sau lại còn
vì thế lo lắng mấy ngày, sợ có người tới cửa tìm cô tính sổ...
"Sau lần đó, hình như em thành thật hơn, cả ngày chui vào trong núi. Mấy
tháng anh mới nhìn thấy em một lần, lại sau đó anh phải đi bộ đội. Đúng
rồi, lần đó em dùng đầu húc anh, bụng anh đau hơn một tuần, trên người
một mảng xanh lớn. Lúc đó anh đã nghĩ, có phải em luyện qua thiết đầu
công hay không." Từ Vân Liệt lại nói.
Sở Từ há miệng, nhất thời xấu hổ cười gượng hai tiếng.