Editor: demcodon
Sau một thời gian, tin tức đã truyền khắp
thôn bắc bên này. Trong lén lút không ít người bắt đầu thảo luận chuyện
của hai anh em nhà họ Từ, có người cảm thấy Từ Nhị cuối cùng đã khổ tẫn
cam lai*, có còn người lại rất đồng tình với Sở Từ.
(*Khổ tận cam lai: hết vị đắng thì tới vị ngọt, ý nói hết khổ thì tới sướng.)
Mặc kệ bọn họ đứng ở bên nào đều cảm thấy trong chuyện này ai sai kỳ quái nhất vẫn là Trương Hồng Hoa kia.
- -- ---
Lại không biết lúc này, trong lòng Trương Hồng Hoa cũng rất bực bội. Con
trai cả có lợi của bà đã trở về mấy ngày. Chỉ thấy mặt một lần, sau đó
lại nghe nói nó lộ mặt bên nhà Sở Từ. Nhưng chỗ Sở Từ bà không dám đi.
Cho nên vẫn luôn ở trong nhà chờ, chờ đến bây giờ cũng không thấy bóng
dáng ai. Tin tức tốt duy nhất chính là hôm qua lúc chồng ra ruộng làm
việc mang về một ít thuốc lá và rượu. Bà biết khẳng định là thằng cả
mua.
Bà vừa phơi khô lương thực vừa suy nghĩ miên man. Đúng lúc
này cửa lớn bị người đá văng, nhìn hai anh em một trước một sau vào cửa.
Từ Vân Liệt không nói gì đã trực tiếp vào phòng cũ của Từ Nhị trước kia,
mang tất cả đồ đạc bên trong thuộc về em ba ném ra ngoài, dáng vẻ nghiêm mặt rất dọa người. Trương Hồng Hoa muốn ngăn cản nhưng không dám tới
gần, chỉ có thể lo lắng suông.
"Thằng cả à, con làm gì vậy? Nếu
con không có chỗ ở mẹ tách nhà chính thành phòng nhỏ cho con ở không
phải được rồi sao, làm gì phải động vào phòng em trai con? Bây giờ nó đi học, lúc làm bài tập phải yên tĩnh, cần một người dùng một phòng..."
Trương Hồng Hoa giống như kiến bò trên chảo nóng vội vàng nói.
Thằng nhóc Từ Vân Đống kia sáng sớm thức dậy đã đi ra ngoài chơi điên cuồng
với đám bạn nhỏ. Mỗi lần vừa đến cuối tuần thì giống như con ngựa hoang
thoát dây cương, căn bản kéo không trở lại.
Từ Vân Liệt ỷ vào
không nghe thấy trực tiếp giả ngốc. Sau khi ném toàn bộ đồ mang về vào
trong phòng, trực tiếp lạnh mặt nói với Từ Nhị: "Từ hôm nay trở đi em
hãy đi học cho giỏi, trong vòng 5 năm đừng nghĩ chuyện kết hôn. Nếu
không anh xem như không có đứa em trai như em."
Nói xong, quay đầu
nhìn Trương Hồng Hoa: "Thím à, hôn nhân của em tôi sau này thím đừng động tới."
Trương Hồng Hoa hơi sửng sốt. Đứa con cả này không phải con ruột của bà. Năm
đó lúc bà gả vào cửa thì Từ Vân Liệt đã 8-9 tuổi. Mặc dù tuổi cũng không lớn, nhưng từ nhỏ đã là người thông minh, không chịu thiệt trên tay bà
bao nhiêu. Hơn nữa lúc bình thường vui vẻ còn có thể gọi bà một tiếng
"mẹ". Nhưng nếu chọc nó mất hứng có thể ở trước mặt cả thôn kêu bà là
thím, làm cho bà mất mặt.
Cho nên lúc này vừa nghe nó xưng hô, Trương Hồng Hoa trong lòng run rẩy một chút, hơi bất an.
"Thằng cả, thằng hai đã kết hôn, con sẽ không ép nó trở về chứ?" Trương Hồng Hoa há hốc miệng nói.
Nếu Sở Từ kia gây chuyện với bà thì làm sao đây? Thằng hai là bà ở trước
mặt mọi người đưa cho Sở Từ. Bây giờ đưa trở về bà cũng không chiếm ý
được.
"Tôi đã thương lượng với Sở Từ, cuộc hôn nhân sẽ không được thực hiện. Tương lai mỗi người cưới gả đều không liên quan lẫn nhau."
Từ Vân Liệt cũng không biết là xem không hiểu khẩu hình của Trương Hồng
Hoa mà nói thẳng.
Trương Hồng Hoa vội vàng chạy tới cầm giấy bút
nhét vào trong tay Từ Nhị, vừa nói vừa kêu Từ Nhị viết lại: "Sở Từ có
đồng ý không? Con có phải bồi thường tiền lễ hỏi lại cho nó hay không?
Bao nhiêu? Sẽ không hơn 20 chứ? Còn nữa, trước đó mẹ tặng nó 8 bộ chăn
bông đâu? Tại sao con chỉ cầm hai bộ trở về?"
Từ Vân Liệt nhìn
những chữ này, lại liếc mắt nhìn Trương Hồng Hoa, đột nhiên cười mỉa một cái nói: "Thằng hai không phải con ruột thím. Cho nên sau này thím chăm sóc cho Vân Đống tốt là được. Lần này tôi dẫn thằng hai trở về đó là
thiếu ân tình của Sở Từ, hủy hoại cả đời người ta không phải cho tiền là có thể đủ."