Editor: demcodon
Sở Đường nói lời này đồng thời nhịn không
được nghĩ tới hôm nay Từ Vân Liệt lao ra đám người làm chứng cho Sở Từ,
trong lòng giật mình nhưng tiếp theo lại lắc đầu.
Đều do cậu cố ý cứu người. Nếu không cũng sẽ không làm cho Sở Từ không công thành cô
gái đã kết hôn. Hơn nữa, nếu lúc trước người cưới chị cậu là Từ Đại thì
tốt rồi. Từ hai ngày nay giao tiếp cách đối nhân xử thế của Từ Đại mạnh
hơn Từ Nhị rất nhiều. Hơn nữa nhìn sắc mặt của Sở Từ cũng không có một
chút ghét bỏ.
Chỉ tiếc, Từ Vân Liệt và Từ Nhị là hai anh em. Cho
dù hiện tại chị nhìn trúng Từ Đại cũng không có khả năng. Dù sao loại
chuyện anh cưới vợ em này sẽ bị các thôn dân phỉ nhổ. Thậm chí ngay cả
trong lòng cậu biết chị nhà mình và Từ Nhị là trong sạch cũng vô dụng.
Bởi vì người khác căn bản sẽ không tin.
Sở Đường tưởng tượng như
vậy trong lòng cực kỳ khó chịu, lại sợ Sở Từ động lòng với Từ Đại. Bởi
vậy tính hỏi thử: "Chị, chị cảm thấy anh Từ Đại này thế nào?"
"Hả?" Sở Từ sửng sốt suy nghĩ nói: "Anh ấy? Anh ấy rất tốt, có trách nhiệm và làm việc chu đáo."
Sở Đường vừa nghe nghĩ thầm: Hỏng rồi, chị cậu bình thường rất bắt bẻ, có
cái nhìn với đàn ông cũng chỉ mấy người. Hầu hết đều quay chung quanh
gương mặt và dáng người. Nhưng hiện tại lại nhìn tích cách bên trong Từ
Vân Liệt. Chữ "rất tốt" này có thể nhìn như đơn giản, nhưng từ trong
miệng chị nói ra cũng đã là đánh giá cực cao!
"Em thấy anh ấy không tốt, lỗ tai không nghe thấy, sinh hoạt cũng không tiện!" Sở Đường vội vàng nói.
Trong thời gian ngắn cậu thật không thể nghĩ được khuyết điểm của Từ Đại. Bởi vậy cũng chỉ có thể lấy chỗ khuyết tật trên cơ thể hắn mà nói chuyện
này.
"Tai điếc tim không điếc là được. Hơn nữa Từ Vân Liệt có một đôi mắt cơ trí, không nghe thấy cũng không gây trở ngại. Bên cạnh đó,
lỗ tai của anh ấy không phải bẩm sinh bị điếc, mà là vì bảo vệ đất nước
này bị thương." Sở Từ không chút nào che dấu khen ngợi với Từ Đại, tiếp
tục nói: "A Đường, em đã học qua lịch sử đất nước này, nó mới xuất hiện
từ những trận chiến quy mô lớn trong mấy chục năm. Mấy năm nay mặc dù
người bình thường đã trải qua
cuộc sống hạnh phúc. Nhưng đôi mắt của em
nếu có thể thấy những nơi xa xôi hơn. Trong mấy năm nay, những người
lính chết và bị thương cũng không phải ít. Thậm chí tương lai cũng giống như vậy."
Đời trước nàng ở biên quan giữ thành, chiến đấu hăng
hái. Mà trong đô thành xa xôi lại có vô số người sống một cuộc sống ca
hát mỗi đêm, đối bọn họ mà nói chiến tranh giống như là một danh từ xa
xôi và khuyếch đại.
Mà thế giới này cũng như thế, các khu vự gần biên giới cho tới bây giờ sẽ không thiếu hai đất nước đấu trí đấu dũng.
Sở Đường hơi sửng sốt, cậu trưởng thành dưới sự hun đúc của các nhà lãnh
đạo. Cho nên kêu cậu đi phản bác những lời Sở Từ mới nói thật sự hơi khó khăn. Cậu thở dài một hơi, quả nhiên địa vị của Từ Đại này ở trong lòng chị chính là khác nhau. Chỉ hy vọng sức khỏe của hắn nhanh chóng khôi
phục sớm trở về bộ đội, miễn cho xảy ra chuyện gì.
- -- ---
Từ
Vân Liệt mãi cho đến trời tối mới đạp lầy lội trở lại từ đường. Trong
tay hắn cầm hai cây dù, trong đó một cái là mới tinh, trên vải dầu màu
đen không dính một chấm bùn đất. Thậm chí ngay cả vệt nước cũng rất ít,
vừa vào phòng lập tức đưa cho Sở Từ.
"Thế nào?" Sở Từ tiếp nhận đồ đồng thời hỏi.
Từ Vân Liệt hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh từ trong khẩu hình trả lời: "Anh tìm chiến hữu đi chung cho nên coi như thuận lợi. Anh suy nghĩ có thể
trộm hơn mười gia đình thì ăn trộm không chỉ một người. Cho nên kêu
trong đồn phái nhiều người đến điều tra, có lẽ chờ ngày mai tạnh mưa sẽ
còn người đến từng nhà hỏi thăm."
Sở Từ gật đầu.
"Đúng
rồi, lúc anh đi gặp một trong mấy tên côn đồ lần trước muốn cướp tiền
của em, đúng lúc nhận được một số tin tức." Từ Vân Liệt nói tiếp.