Editor: demcodon
Từ đường này nàng cũng không tính cứ luôn ở
đây, nực cười, có gì hay ở một ngôi nhà nhỏ chỉ rộng khoảng 20 mét vuông chứ? Đông lạnh hè nóng không nói, nó thậm chí không có tác dụng bảo vệ
sự riêng tư. Nếu không phải nàng có không gian thì đồ quý giá không có
chỗ nào để giấu!
Loại nơi quỷ quái này nàng đã sớm muốn dọn đi.
"Đây cũng là lúc em xây một ngôi nhà, lát nữa chị sẽ rút hết tiền ra. Nếu
thật sự không đủ..." Thôi Hương Như bắt đầu thở ngắn than dài.
Chị nói đến một nửa bị Sở Từ chuyển chủ đề: "Thuốc trị cháy nắng em đưa cho chị dùng có hiệu quả không?"
Trong lòng nàng muốn cải thiện danh tiến lại muốn kiếm tiền. Bởi vậy lợi dụng sách Phúc Duyên suy nghĩ ra một bài thuốc. Hiện tại mặc dù thời tiết
hơi mát mẻ, nhưng vụ thu hoạch mùa thu mấy ngày trước đó mọi người đều ở ngoài ruộng tiếp xúc với ánh mặt trời độc. Những thôn dân này ở ngoài
ruộng cả ngày, gần như trên người mỗi người đều có vết thương cũ mới
khác nhau. Hơn nữa bình thường đều là một mảnh lớn. Đặc biệt là phần eo, cổ, cánh tay.
Loại vết thương này sẽ làm cho màu da khác với
những chỗ khác. Hơn nữa vừa mới cháy nắng càng có một loại cảm giác nóng rát, nó sẽ dần bị bong ra, mất nhiều thời gian mới chậm rãi khôi phục.
Thậm chí có khả năng còn chưa kịp khôi phục tốt thì mùa hè năm sau lại
đến, lại thêm một lớp cháy nắng mới, lặp đi lặp lại.
Cũng bởi vậy, làn da người trong thôn hầu hết đều ngăm đen.
"Có chút hiệu quả, bôi lên hơi lạnh. Nhưng đó là vết thương cũ của chị, vốn dĩ đã tan hơn phân nửa. Cho nên hiện tại cũng không nhìn ra hiệu quả.
Lát nữa chị tìm thím Quế Vân hỏi một chút, chị thấy trên tay thím ấy
cháy nắng nghiêm trọng đã tặng cho thím ấy một phần thuốc em đưa cho
chị." Thôi Hương Như cười tủm tỉm nói.
Nói xong, thấy Sở Từ không hé răng nên hỏi: "Trong lòng em có phải còn trách thím ấy trước đó
không nói chuyện giúp em, thậm chí còn hùa với người khác đến tìm em gây rắc rối hay không?"
"Không đến mức đó, thím ấy bị mất tiền trong lòng sốt ruột mà thôi. Em không có lòng dạ hẹp hòi như vậy." Sở Từ nói thẳng.
"Vậy là tốt rồi, vừa rồi lúc bắt được ăn trộm thím ấy vẫn luôn nhìn em, hẳn là cũng muốn giải thích với em..."
Thôi Hương Như vừa mới dứt lời bên ngoài đã có động tĩnh, vừa ra cửa nhìn
thấy Trương Quế Vân đến, đội trưởng quản lý trong thôn cũng đến.
Không cần
phải nói, lý do tại sao đội trưởng này đến cũng biết, khẳng định là vì từ đường rách nát này.
Quả nhiên, đối phương vừa vào cửa cũng không nhìn người khác trực tiếp nhìn chằm chằm Sở Từ nói: "Sở Từ, từ đường này vốn dĩ là sản nghiệp của tổ
tiên Hoàng thị, mỗi năm dùng để tế tổ. Hiện tại người ta không thích để
cho cô ở miễn phí, đã khiếu nại lên thôn trưởng. Thôn trưởng cảm thấy cô cũng lớn, cũng nên dọn ra ngoài. Hơn nữa từ đường này nhiều năm không
tu sửa. Nếu ngày nào đó sụp sẽ không tốt lắm, cho nên cô xem..."
Nói đến khúc này đã muốn nói trắng ra.
"Phi, là chị Hoàng nói chứ gì?" Trương Quế Vân nhất thời trợn mắt xem thường. Bà và dì Hoàng là cùng thế hệ. Cho nên cũng không kiềm chế trực tiếp
nói thẳng: "Từ đường này đều có trên trăm năm lịch sử. Mặc dù có Hoàng
thị ra lực, nhưng trước đó có Trương thị và Sở thị cũng đều giúp đỡ tu
sửa. Tôi lại nghe nói thật lâu trước kia từ đường là công cộng, cũng
không tính là sản nghiệp của tổ tiên bọn họ."
"Mặc kệ là sản
nghiệp của tổ tiên ai, tóm lại không phải của Sở Từ, không thể ăn vạ ở
bên trong không đi." Đội trưởng lạnh mặt nói: "Ba ngày sau đến đây lấy
từ đường."
Lời ít mà ý nhiều, nói xong trực tiếp chạy lấy người, không chút khách khí.
Thời gian ba ngày đối với Sở Từ cũng coi như nhiều. Bởi vì đồ đạc trong nhà thật sự rất ít, một tiếng là có thể dọn sạch sẽ.
Người vừa đi trong phòng yên tĩnh một lát. Trương Quế Vân nhìn Sở Từ cười
nói: "A Từ, chuyện trước đó là thím sai. Thím ở đây xin lỗi cháu, thím
đến còn có chuyện muốn nói với cháu, chính là hai tháng trước chúng ta
có bàn chuyện hàng đan lát. Nếu nhà thím muốn mua đứt nó không phải nói
trả thêm 300 đồng nữa sao? Thím và chồng đã suy nghĩ về nó và đã mượn
tiền bổ sung, trong lòng thím cũng có thể cảm thấy thoải mái."