Editor: demcodon
Sở Từ nhìn tiền và phiếu trong tay khóe
miệng co giật dữ dội, trừng mắt mắt nhìn hắn một lát mới viết: "Mấy ngày trước anh chính là đi xin mấy thứ này cho nên mới không ở nhà à?"
Từ Vân Liệt gật đầu.
"Những trợ cấp này hẳn là dùng để chữa trị lỗ tai cho anh phải không?" Sở Từ lại viết.
"Đưa em cầm thì cứ cầm." Từ Vân Liệt nhíu mày, không khỏi phân trần trừng
mắt liếc nhìn cô một cái: "Cũng giống như trước đó, không được nói cho
người khác, hơn nữa đừng cho thím Hồng Hoa biết."
Sở Từ ngẩn ngơ, hơi bất đắc dĩ vội vàng viết: "Chuyện của Từ Nhị anh đã bồi thường cho
em. Số tiền này em lại cầm cũng không thích hợp, phiếu thịt rất có ít.
Nhưng em cũng không lấy không của anh, sau khi tính giá cả sẽ trả tiền
lại cho anh."
"Trong tay anh giữ nhiều tiền như vậy cũng vô dụng. Hơn nữa mặc dù anh nghỉ phép dưỡng thương, nhưng vẫn là người lính, có
tiền lương." Từ Vân Liệt thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên không muốn bởi vì chuyện tiền tài bất hòa với Sở Từ, dứt khoát nói tiếp: "Nếu em không
thích nó thì anh sẽ vứt nó đi, đẩy tới đẩy lui tính là chuyện gì?"
Dáng vẻ Từ Vân Liệt nghiêm mặt hơi dọa người. Nhưng Sở Từ đã từng còn đáng
sợ hơn hắn. Cho nên căn bản không có hiệu quả với nàng. Nhưng Sở Từ xem
hắn là anh em, cũng là anh em tốt, cũng sẽ không cần thiết lại từ chối.
Nàng vỗ vai của hắn, nhếch miệng cười với hắn, cũng nhét đồ vào trong
túi.
"Em có thể dạy cho anh luyện võ không?" Sau một lát, Sở Từ viết ra mấy chữ to như long phượng múa.
Từ Vân Liệt nhếch khóe miệng lên, dở khóc dở cười nói: "Em đã xem sách
linh tinh gì vậy? Ngay cả võ thuật công cũng biết. Với nắm đấm này của
em căn bản là đánh không lại anh, dạy như thế nào?"
Đương nhiên, hắn tin tưởng võ thuật tồn tại. Nhưng cũng không tin Sở Từ sẽ biết. Sở
Từ có thể biết cách đan kiếm tiền đã rất tốt, sao có thể biết loại đồ cổ quái hiếm lạ này? Huống hồ trong thôn đều là người nhiều thế hệ làm
ruộng, cũng không có ai có thể nói chuyện với cô về võ thuật và chiêu
thức. Ngay cả cái gọi là võ thuật trên người hắn cũng đều là thành quả
của kinh nghiệm huấn luyện và tác chiến ở quân đội.
Cho nên theo hắn,
võ thuật tương đương huấn luyện, chỉ cần chịu khổ nhưng không có gì có thể dạy.
"Xem thường em?" Sở Từ nhíu mày lại cười ranh mãnh, tiếp theo nhặt một cành
cây dưới đất. Sau đó quơ tay múa chân hai cái, đưa một đầu quét vào nước mực để lại màu sắc mới viết: "Nếu không thì như vầy, em công - anh thủ. Nếu cành cây này của em có thể để lại dấu mực lên cổ hoặc ngực của anh
thì xem như em thắng. Đến lúc đó anh cam tâm tình nguyện đi theo em học. Nhưng nếu trong vòng 10 phút em không làm được thì xem như em thua, anh xem hiểu không?"
Bây giờ nhược điểm của nàng ở chỗ không có căn
cốt. Cho nên biết võ thuật chỉ có chiêu thức đời trước mà không có nội
công. Nói trắng ra chính là động tác võ thuật đẹp. Thứ sức lực này mặc
dù quan trọng, so sánh sức mạnh túi da và nội công vẫn là kém rất nhiều.
Từ Vân Liệt dù sao cũng là người trải qua nhiều năm huấn luyện, sức mạnh
cơ thể phối hợp cũng đủ nhanh nhạy. Nếu hắn tấn công, nàng tự nhiên
không địch lại. Nhưng nếu chỉ để cho hắn phòng thủ cũng tuyệt đối phòng
không được nàng.
Từ Vân Liệt thấy Sở Từ cười tươi cực kỳ tự tin
cũng có hứng thú, lập tức nói: "Được, chơi với em. Nếu anh bị thua, đừng nói là theo em học võ, tương lai em nói cái gì anh cũng nghe!"
Nói xong, trên gương mặt nam tính lộ ra vài phần vui vẻ thản nhiên, dáng vẻ đứng yên giống như một ngọn núi cao rất có uy nghiêm.
Sở Từ cười hì hì, trong tay cầm cành cây, hai người cùng đi vào sân.
Từ Vân Liệt giống như núi, cao to, dũng mãnh, trầm ổn và hùng vĩ. Nhưng
nàng thì sao, hôm nay sẽ làm Ngu Công một lần, làm cho hắn dời tổ, cũng
chứng minh một chút nàng đã từng làm Tướng quân có tên tuổi không phải
giả.