Editor: May
Trên đường Sở Từ trở về, Xuyên Tử đi theo ở phía sau, mắt trông mong nói.
Tâm của tiểu lưu manh này còn rất tham, khóe miệng Sở Từ kéo ra một chút ý cười
“Có thể thì có thể, chỉ là hiện tại ta liền muốn ngươi giúp một chút.”
“Ngươi nói, ta đủ nghĩa khí nhất, nói chuyện giữ lời!”
Ánh mắt Xuyên Tử sáng ngời.
“Ngươi biết chị dâu Hoàng đi, cũng là một nhà ở gần từ đường kia.”
Sở Từ hỏi một tiếng.
“Biết, chị dâu Hoàng đối với ta rất tốt, chỉ là không phải ngươi đã trộm vòng tay của chị ấy sao? Chẳng lẽ còn muốn trộm?"
"Nếu là trộm đồ vật ta chính là không giúp ngươi!”
Xuyên Tử vội vàng tỏ thái độ.
Tiểu gia hỏa này cũng chỉ mười mấy tuổi, tâm nhãn nhiều giống như một hồ ly.
Xuyên Tử này vẻ mặt lời lẽ chính đáng, một bộ dáng nhìn chằm chằm trộm.
Bên trong ánh mắt kia tựa hồ còn để lộ ra một loại thất vọng “sao ngươi chết cũng không sửa đổi", quả thực là nhỏ mà hư.
So sánh với Xuyên Tử này, tiểu hòa thượng trong không gian kia của cô quả thực chính là một tiểu phúc tinh, tương đối dễ lừa, tuy rằng lải nhải, nhưng vẫn là hơi có vài phần tín nhiệm cô.
Nếu tiểu hòa thượng biết suy nghĩ lúc này của Sở Từ, không chừng sẽ cảm thấy mỗi ngày gõ mõ hóa sát khí là một chuyện thập phần hữu dụng.
“Vòng tay kia cũng không phải là ta trộm, lúc trước thân thể ta không thoải mái, lúc chị dâu
Hoàng tới ta không có nhiều cơ hội giải thích, hơn nữa ta cũng biết bọn họ không tin ta, cho nên mấy ngày nay ta tỉnh táo lại một chút, quyết định làm người thật tốt."
"Ngươi xem, không phải vừa rồi còn dựa vào năng lực chính mình kiếm lời sao?”
Sở Từ trước chứng minh thành ý của mình, lại nói tiếp
“Chị dâu Hoàng rất tốt với ta, chị ấy mất vòng tay, lòng ta cũng không thoải mái, cho nên chuyện này cần thiết điều tra rõ ràng, ta vừa thấy ngươi liền biết ngươi là một tiểu anh hùng chính nghĩa, cho nên mới nghĩ nhờ ngươi hỗ trợ, nhưng nếu ngươi hoài nghi ta, vậy chuyện này……”
“Thật không phải ngươi trộm?”
Xuyên Tử vẻ mặt không tin.
“Ta thề, nếu ta trộm vòng tay của chị dâu Hoàng, ta sẽ không được chết tử tế.”
Sở Từ lập tức nghiêm túc nói.
“Vậy ngươi trộm quá thứ gì? Ta nghe mẹ ta nói, ngươi trước kia còn trộm qua trứng gà bà nội ta nuôi, bị bắt tại trận!”
Xuyên Tử một bộ dáng nhìn thấu.
Khóe miệng Sở Từ hung hăng run rẩy một chút.