Editor: demcodon
Trong lòng Vương thị cũng nhịn không được
hơi thấp thỏm, vừa rồi loại cảm giác hít thở không thông quá mức dữ dội
làm cho bà cảm thấy sợ hãi. Chẳng qua tưởng tượng đến Sở Từ cuối cùng
vẫn buông mình ra thì làm cho bà có thêm dũng khí.
Sở Từ chỉ là
mạnh hơn một chút, căn bản không có dũng khí thật sự đi giết người phóng hỏa. Trong thôn có nhiều người chửi nó như vậy. Nếu nó thật sự có gan
như vậy, bây giờ trong thôn đã sớm có người bị nó giết chết, làm sao chờ tới bây giờ. Hơn nữa, bà làm trưởng bối, cũng chỉ là muốn đến lấy chút
tiền mà thôi. Sở Từ là một đứa con gái, giữ nhiều tiền như vậy làm gì?
Tiền của nó đều là của Sở Đường, mà của Sở Đường tự nhiên của mẹ nó là
bà!
Sở Đường thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy Vương thị này. Nhưng
từ sau khi dọn ra cũng đã sửa miệng gọi thành "mợ". Chỉ là mặc dù thay
đổi xưng hô, nhưng ở trong lòng rất nhiều người chuyện Sở Đường được nhà họ Sở nuôi lớn là sự thật không thể nào phản bác.
Sở Thắng Lợi
này là đàn ông hơn 40 tuổi hiển nhiên nhát gan hơn Vương thị không ít,
vừa thấy Vương thị còn mắng chửi vội vàng chuẩn bị túm người rời đi.
Cố tình lúc này, ngoài cửa lớn vang lên một âm thanh, chưa đến mấy giây cửa phòng cũng bị người đá văng.
"Sở Từ!" Hắn khẩn trương kêu lên cả tên lẫn họ.
Sở Từ hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua. Trong ban đêm tối đen chỉ có ánh
sáng từ một chiếc đèn pin, mơ hồ nhìn ra vẻ mặt Từ Vân Liệt hơi nghiêm
túc. Trên vai hắn có một số ánh sáng màu xanh lá, ảm đảm, lập lòe lóe
lên. Nó có lẽ là một con đom đóm đậu lên.
Sở Thắng Lợi và Vương
thị sợ hãi, đặc biệt là Vương thị. Lúc thấy được Từ Vân Liệt thì trái
tim đều suýt nữa nhảy ra. Người này tại sao lại xuất hiện ở đây?
"Tôi... chúng tôi chỉ là ghé qua thôi!" Vương thị vội vàng giải thích, nói xong mới nhớ đến Từ Vân Liệt không nghe được, lại quơ tay múa chân phiê dịch một hồi.
Từ Vân Liệt không biết tình huống, nhưng cũng hiểu được hai vợ chồng này tới không có ý tốt. Dù sao hơn nửa đêm, họ hàng không
thân như vậy đột nhiên đến nhà khẳng định không phải chuyện tốt.
Từ Vân Liệt bước chân đi qua nhặt lên đèn pin bị
Sở Thắng Lợi dọa ném
xuống đất, chiếu về phía Sở Từ: "Anh ở xa nhìn thấy có ánh sáng cảm giác không đúng, sợ chỗ em bị trộm đến. Cho nên chạy đến xem..."
Nói xong lời này, vẻ mặt khẩn trương vừa mới vừa cửa đã gần như tan biến, nhìn ngược lại có vài phần nghiêm túc và trịnh trọng.
Sở Từ hơi sửng sốt, Sở Thắng Lợi và Vương thị vào cửa cũng không bao lâu,
cũng mới mở đèn pin mà thôi. Tại sao Từ Vân Liệt đã đến nhanh như thế?
Chẳng lẽ lại tìm một đống cỏ khô mềm gần đó miễn cưỡng qua đêm? Nhưng
người khác về nhà, có giường mềm mại không chịu, ở bên ngoài làm gì?
Sở Từ không nói một lời, mơ hồ cảm thấy Từ Vân Liệt quan tâm nàng dường
như bắt đầu không thích hợp. Nàng lại không là một đứa ngốc, người khác
đối xử tốt với nàng, nàng tự nhiên có thể cảm giác được. Nhưng trước đó
Từ Vân Liệt mặc dù tốt, nhưng nàng chỉ cho rằng Từ Vân Liệt cảm thấy áy
náy với nàng. Cho nên cố ý bù lại. Nhưng mà nhiều ngày như vậy, hắn mỗi
ngày đều tốn công đến đây làm việc, tiền trên người cũng đưa hết cho
nàng. Dù có chuyện lớn đến đâu thì nó cũng nên trôi qua. Nhưng hắn khen
ngược, căn bản không thay đổi chút nào.
Chỉ là, muốn nói Từ Vân
Liệt thích nàng... nàng lại không tin. Từ Vân Liệt ngoại trừ lỗ tai
không nghe thấy, còn lại đều tốt. Dáng vẻ đẹp trai tràn ngập nam tính,
dáng người mạnh mẽ và cao thẳng. Mặc dù là bóng dáng cũng có thể làm cho bao cô gái nhỏ mê muội một hồi lâu. Còn nàng mập chảy dầu, hành vi thô
bạo, trên mặt dữ tợn làm ánh mắt nhíu lại thành một khe hở mỏng. Dáng vẻ này chính là một chút chỗ nên đáng khen cũng không có. Hắn tuổi trẻ tài cao, tại sao có thể luẩn quẩn trong lòng coi trọng nàng chứ?