Editor: demcodon
Mấy người đàn ông tới trước, nghe động tĩnh
lớn như vậy còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì. Mà mấy người đàn ông sức lực lớn, thời điểm mấu chốt có thể giúp ơn lớn; không chỉ có như thế, trong đó còn có một người dắt theo một con chó săn lớn đến. Chó săn hung dữ
vừa thấy người sống đã sủa không ngừng. Nếu không có chủ nhân ở bên cạnh chỉ sợ lập tức sẽ xông lên cắn xé.
"Nè, dì Sở, tại sao hơn nửa
đêm bà lại chạy đến thôn bắc của chúng tôi thế?" Trong đó có một người
biết Vương thị và Sở Thắng Lợi vội vàng mở miệng hỏi.
Vương thị
vừa thấy người đến đây cũng đủ tự tin, nhất thời uất ức khóc lóc nói:
"Tôi chỉ là lo lắng cho đứa cháu ngoại Sở Từ này!"
"Tôi nghĩ
thầm, ban ngày dẫn theo một đám trẻ con đến đây chúc mừng làm cho Sở Từ
hiểu lầm. Cho nên sau khi đưa con trai đi bệnh viện, lại vội vàng dẫn
theo ba tụi nhỏ đến đây tìm Sở Từ giải thích, ai biết vừa vào cửa con
nhỏ này đã đánh tôi! Không chỉ có như thế, còn nhảy ra một thằng con
trai thô lỗ! Nhìn đi, chính là nó! Từ Vân Liệt bên thôn bắc mấy người
còn là quân nhân, hóa ra trong quân đội sẽ dạy ra người tằng tịu với phụ nữ!" Vương thị vội vàng nói.
Trước mắt nhiều người, ánh đèn cũng mạnh hơn. Từ Vân Liệt đứt quãng xem đã hiểu một chút, sau khi xâu chuỗi hiểu được ý Vương thị.
"Người đàn bà đanh đá!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Hắn giết người không ít, nhưng đều là quân nhân hoặc là gián điệp của nước
địch. Đó là giao chiến quanh minh chính đại, càng là vì dân tộc và đất
nước. Cho nên đạo nghĩa cũng không thể từ chối, cũng không chút nào cảm
thấy có sai. Nhưng bây giờ nhìn thấy Vương thị hung dữ độc ác như vậy,
hơn nữa đảo ngược phải trái lại có loại tức giận muốn ra tay. Nhưng mệnh lệnh của quân nhân nói cho hắn người này hắn không thể giết được. Lúc
này mới cảm thấy nghẹn.
Sau khi tức giận mắng một tiếng, sắc mặt
khó coi lại nhìn về phía Sở Từ có vài phần lo lắng và áy náy. Hắn nhất
thời khẩn trương, sợ Sở Từ sau khi ngủ bị ăn trộm vào nhà. Cho nên cũng
không chú ý đúng mực đã xông vào, vậy mà chọc cho cô tai họa lớn như
vậy.
Mọi người đều nhìn qua Từ Vân Liệt, trong lòng giật mình.
"Dì Sở, bà cũng không thể nói
bậy! Từ Đại chính là anh chồng Sở Từ..." Một người phụ nữ vội vàng kêu lên.
Cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung. Nếu như thật sự làm ầm ĩ lớn chính là ảnh hưởng đến tương lai của Sở Từ. Không chỉ có là Sở
Từ, còn có Từ Vân Liệt này cũng vậy, xuất thân quân nhân, làm không tốt
cũng bị cấp trên trừng phạt nghiêm khắc!
"Tôi cũng không nói lung tung, bằng không hơn nửa đêm tại sao nó ở chỗ này? Cô nam quả nữ, may
mắn tôi đi với chồng tôi đến đây. Nếu không đã xảy ra chuyện gì!" Vương
thị tiếp tục nói bậy bạ.
Mặc kệ nói như thế nào, hôm nay bà phải bôi đen chết hai người này. Nếu không tương lai xui xẻo chính là bà.
Trong lòng mọi người xác thực hơi nghi ngờ, nhà họ Từ và nhà Sở Từ cách nhau
rất xa, nói là hàng xóm la cà cũng không có ai tin. Hơn nữa, Sở Từ đã
chặt đứt quan hệ với Từ Nhị, hai người không phải họ hàng làm gì phải
gặp nhau vào buổi tối chứ?
Sắc mặt nọi người khác nhau, nhìn ánh mắt Sở Từ và Từ Vân Liệt không đúng.
Chẳng qua trong lòng đồng thời còn hơi tò mò. Từ Vân Liệt dung mạo tuấn tú,
nghe nói tiền trên tay cũng có không ít. Mấy đứa con gái trong thôn
nhiều như vậy, bọn nó đều trông như hoa như ngọc. Tại sao nó lại cố ý
đến tìm đứa con hoang Sở Từ này chứ?
Hơn nữa, nhìn Từ Vân Liệt
cũng là người đàng hoàng, về nhà lâu như vậy đều cho mọi người ấn tượng
rất tốt. Theo lý thuyết không có khả năng làm ra chuyện này...
"Đây có phải hiểu lầm hay không... Đứa nhỏ Từ Đại này rất ngoan. Khi còn nhỏ nhìn thấy con gái đều tránh xa. Cho dù là bây giờ, tôi cũng không thấy
nó nói chuyện với con gái một cách bừa bãi. Sao có thể xằng bậy như vậy
chứ?" Trong đó có một bà lão lập tức bắt đầu nói giúp Từ Vân Liệt.