Editor: demcodon
Hàng năm trong thôn cũng có ầm ĩ không ít
chuyện. Dù sao hàng xóm láng giềng mỗi ngày sống chung khó tránh khỏi có chỗ không đối phó. Chẳng qua mọi người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy
cảnh mất hồn mất vía như vậy.
Đôi tay của Sở Từ giống như con dao nhỏ, bốp bốp bốp vả trên mặt Vương thị. Còn Vương thị đã sớm bị đánh
đến choáng váng, miệng ô ô ô không biết đang nói cái gì. Nhưng dáng vẻ
này của Sở Từ ngược lại khác với những người đàn bà đanh đá trong thôn,
thật sự gọi là một người dứt khoát lưu loát. Mấy người đàn ông cũng
không ngăn được cô.
Sở Thắng Lợi nhìn đến trợn tròn mắt. Thậm chí suýt chút nữa quên mất người bị Sở Từ ấn dưới đất đánh không ngừng là
vợ ông. Lúc này chỉ lo ngơ ngác nhìn Sở Từ, gương mặt già nua co rúm dữ
dội, ánh mắt cũng để lộ ra vài phần kiêng kỵ.
Sở Từ này ra tay
thật sự giống như một tên lưu manh đập phá liều mạng, không chút lưu
tình. Cũng may bàn tay kia cũng không có đánh vào trên mặt ông. Nếu
không ông sẽ mất mặt...
"Sở Từ, em đừng đánh nữa, lại đánh nữa sẽ lấy mạng người đó!" Không biết qua bao lâu, một bóng dáng yếu ớt kéo Sở Từ từ trong cơn giận ra.
Đầu Thôi Hương Như đầy mồ hôi, đặc biệt là sau khi nhìn thấy gương mặt đầu heo của Vương thị, tim càng đập
nhanh hơn, nhịn không được bắt đầu lo lắng cho Sở Từ.
Chuyện ầm ĩ này nên kết thúc như thế nào? Vạn nhất Vương Mỹ Cúc này nắm lấy Sở Từ
không buông, táng gia bại sản cũng bồi thường không đủ!
Sở Từ vừa thấy người nọ là Thôi Hương Như cũng không đành lòng đẩy người ra, miễn cho không cẩn thận cảm thấy nặng tay. Cho nên lúc này mới phối hợp dừng động tác.
"Chị Hương Như, chị đã đến rồi?" Sở Từ đứng dậy vỗ vỗ tay, lại xoa nhẹ hai cái, nhìn bàn tay mình đỏ lên dáng vẻ đau lòng.
Khóe miệng của mọi người nhếch lên, đến lúc này cô mặc kệ Vương thị nửa chết nửa sống dưới đất lại có tâm tư chào hỏi Thôi Hương Như? Nhưng nói thật ra, Sở Từ này đối xử với Thôi Hương Như thật khác. Sau khi nhiều người
khuyên lâu như vậy cô cũng không động đậy. Thôi Hương Như chỉ nói một
câu cô đã dừng tay.
Tất nhiên, trong lòng mọi người
cũng hiểu rõ
sở dĩ Sở Từ để ý lời nói của Thôi Hương Như như thế, đơn giản là nhớ đến tình cảm và sự giúp đỡ của Thôi Hương Như đối với cô trước kia.
"Em... em sẽ không sợ đánh chết người sao?" Thôi Hương Như nghĩ lại mà sợ, vội vàng túm Sở Từ kéo xa ra, lại nói: "Chị cũng mới đến, vẫn chưa tìm hiểu ra chuyện gì! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Vương thị này nói
như thế nào đều là mợ cả của Sở Từ. Nếu như không đủ lý do, tương lai cô làm sao còn ở thôn Thiên Trì được nữa chứ?
"Chị Hương Như yên
tâm, hôm nay bà con hàng xóm ở đây đều là nhân chứng, đều có thể chứng
minh chuyện này không phải lỗi của em." Sở Từ đột nhiên tức giận quét
mắt nhìn mọi người một cái nói: "Bà Vương Mỹ Cúc hôm nay không có bằng
chứng đã vu oan tôi làm bậy với hai anh em nhà họ Từ. Tương lai còn
không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa! Sở Từ tôi mặc dù đúng là một đứa con hoang, nhưng danh tiếng này cũng không phải có thể để cho bà tùy tiện
chửi bới! Con gái bên thôn bắc chúng ta cũng không ít. Nếu mỗi người đều bị bà nhắc mãi mấy câu, tương lai phải gả ra ngoài thế nào?"
Thôi Hương Như nghe mà sửng sốt: "Làm bậy cái gì? A Từ, tại sao chị không nghe hiểu những lời em nói..."
"A Hương, cậu không biết vừa rồi dì Sở nói Sở Từ đã sớm lăn chung một
giường với hai anh em kia..." Bên cạnh, bạn thân của Thôi Hương Như túm
quần áo của chị giải thích.
Nghe xong câu này, sắc mặt của Thôi
Hương Như lập tức thay đổi, vội vàng phun nước miếng về phía Vương thị:
"Tôi nhổ vào! Bà còn xem là trưởng bối gì? Loại lời nói vô vị cũng nói
ra? Cả gia đình nhà họ Sở mấy người còn sống chung một nhà đó, tại sao
không nói trên người bản thân không sạch sẽ chứ?"