Editor: demcodon
Những gì Sở Từ nói là nói dối, cố tình miệng của Vương thị không thể trả lời. Sở Thắng Lợi mặc dù không tin Sở Từ,
nhưng cũng chưa chắc hoàn toàn tin tưởng vợ nhà mình vợ. Đặc biệt là vừa rồi lúc Từ Vân Liệt lục soát lấy ra hơn 30 đồng từ trên người Vương
thị. Trong lòng ông đã cảm thấy không quá thoải mái. Cho dù tiền kia là
vợ lấy từ hai anh em Tần Trường Bình. Vậy cũng theo lý thường phải nói
một tiếng cho chủ một nhà là ông biết...
Sắc mặt Sở Thắng Lợi hơi xấu hổ, trong lòng có phần đồng ý. Vương thị tức giận đến run rẩy cả
người, vội vàng xua tay không ngừng về phía Sở Thắng Lợi, bày tỏ tâm
tình bản thân chịu vu oan.
"Không có bằng chứng, sao có thể xác
định là mợ mày lấy? Ban ngày nhiều đứa trẻ đến, chưa chắc là ai đã ra
tay." Sở Thắng Lợi nói tiếp.
"Bọn họ đều đi theo mợ cả đến." Sở Từ cười khẩy một tiếng.
Ý này cũng rất rõ ràng. Mặc dù tiền thật sự là bọn nhỏ lấy, vậy cũng là
lỗi của Vương Mỹ Cúc bà. Dù sao người cũng là Vương thị mang đến, trách
nhiệm này bà cũng nên gánh.
Vương thị vừa thấy Sở Thắng Lợi tin
tưởng Sở Từ đã mất tiền tròng mắt đều đỏ, vội vàng rầm rì vài tiếng.
Chẳng qua đầu lưỡi không động đậy, không nói ra chữ nào, nhìn qua giống
như là heo mẹ vẫn luôn cáu kỉnh, làm cho Sở Từ cảm thấy buồn cười.
Dám đến trộm đồ của nàng, không trả giá trả giá một chút sao được?
Sở Thắng Lợi lâm vào tình thế khó xử. Sở Từ còn mạnh còn cứng rắn hơn so
với trong tưởng tượng của ông, mà hai vợ chồng bọn họ hôm nay lại rơi
vào thế yếu, không tốt dùng thân phận trưởng bối lại áp chế nó. Nó đã
một mực chắc chắn mất tiền không cho đi. Cứ giằng co như vậy trời cũng
gần sáng, đến lúc đó sẽ có nhiều người biết. Vạn nhất Từ Vân Liệt lại
tìm chiến hữu của hắn, hầu hết bọn họ đều đến từ đồn cảnh sát. Khi đó
cho dù bởi vì quan hệ họ hàng mà không bị bắt ngồi xổm thì cũng bị trừng phạt.
"Trên người tao chỉ có chút tiền ấy, vừa rồi Từ Đại đã lục soát..." Sở Thắng Lợi thở dài, da mặt dày nói.
"Viết giấy nợ là được, quy định trong vòng một ngày. Giấy nợ này tôi để cho
anh Từ thu, ngày mai cậu phải mang tiền đến, bằng không
anh Từ sẽ mang
theo giấy nợ đến đồn công an." Sở Từ nói thẳng.
Vừa dứt lời, Sở
Thắng Lợi cảm thấy đau đớn. 200 đồng đó, tiền hút thuốc một năm của ông
cũng không có nhiều như vậy. Tiền học phí tiểu học của đứa út trong nhà
chỉ có mấy đồng! Hiện tại trồng nhiều lương thực, tình huống trong nhà
cũng không tệ lắm. Nếu như mấy năm trước kia, trong tay cả nhà cũng
không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy!
Nhưng không đồng ý thì có
thể làm gì bây giờ? Ông căn bản không thể trốn dưới mí mắt của Từ Vân
Liệt và Sở Từ, bản thân lại đuối lý. Cho dù tiền không phải vợ trộm, vậy cũng chỉ có thể nhận!
"Được, mày lấy giấy bút đến đi." Sở Thắng Lợi nghiến răng nghiến lợi nói.
Ba ông cậu nhà họ Sở này cũng từng đi học mấy năm. Mặc dù học vấn không
tính lớn, nhưng đối với chữ dùng hằng ngày vẫn nhận biết được. Cho nên
viết giấy nợ cũng không tính làm khó ông.
Giấy bút trong nhà Sở
Từ cũng không ít, Thôi Hương Như cũng biết đặt ở chỗ nào. Bởi vậy Sở
Thắng Lợi vừa đồng ý Thôi Hương Như lập tức cầm đồ đến. Tất nhiên, trong lòng nghi ngờ Vương thị trộm tiền lại càng lúc càng lớn.
Hôm nay sau khi Vương thị vào sân cũng chỉ một lát. Mọi người đều nhìn chằm
chằm, thật sự là không nhìn thấy Vương thị này ra tay. Nhưng cẩn thận
nghĩ lại, nhiều đứa trẻ quậy phá như vậy, không chừng là Vương thị thừa
dịp loạn kêu đứa trẻ lục khắp nơi.
Giấy bút vừa đến, Sở Từ nhìn
chằm chằm Sở Thắng Lợi hạ bút. Tay Sở Thắng Lợi hơi run lên. Nhưng nghĩ
tiền cho dù không phải vợ lấy, bà cũng khẳng định biết ở chỗ nào. Sau đó trộm tiền về cũng dễ làm thôi, không có tổn thất lớn. Bởi vậy cũng bình thường trở lại, thầm nghĩ nhanh chóng rời đi, tốc độ hạ bút cũng nhanh
hơn.