Editor: demcodon
Ngọn đèn trong phòng rất mờ, nhưng Sở Từ lại có thể nhìn ra được thái độ của Từ Vân Liệt hơi khác với bình thường
có, nhất thời như đứng trên đống lửa - ngồi trên đống than.
"Hai
chúng ta không phải đã nói rồi sao? Trước đó những gì Từ Nhị thiếu em
anh đã đền tiền, vì vậy cũng không cần phải đề cập đến nó. Bây giờ dáng
vẻ của em không quá như ý, nhưng cũng không nhìn gương mặt này đang phát triển theo hướng tốt sao? Không chừng qua một thời gian nữa sẽ có người khác xem trọng em. Căn bản không cần anh thương hại em vô giúp vui." Sở Từ cầm giấy bút vội vàng viết.
Nàng có thiện cảm với Từ Vân Liệt tự nhiên không cần phải nói. Nàng đến nơi này đã hơn ba tháng, người có thể nói chuyện nhiều nhất cũng chính là hắn. Nhưng thật sự lại không
nghĩ tới mặt tình cảm. Dù sao nàng cảm thấy Từ Vân Liệt và nàng đều là
một loại người, không quá thích hợp.
Nàng muốn người đàn ông là
loại hiền lành, tốt nhất có thể biết chút cầm kỳ thư họa, như vậy sống
chung cũng có thể có vài phần tình thú. Hơn nữa diện mạo cũng không thể
kém, công việc nhà cũng phải mọi thứ tinh thông, làm việc còn phải săn
sóc tỉ mỉ...
Tất nhiên, đàn ông biết cầm kỳ thư họa có thể tìm
được một ít ở cổ đại. Nhưng ở trong thời đại này dường như hơi khó. Cho
nên cũng chỉ có thể tạm thời tưởng tượng trước một chút.
"Anh
không phải thương hại em." Từ Vân Liệt nhíu mày, vội vàng nói tiếp: "Ban đầu anh nghĩ dùng tiền tài đền bù cho em. Mặc dù anh cảm thấy những
chuyện thằng hai làm còn không đến mức vì nó đền bù bằng cả cuộc đời
mình."
Lúc lần đầu tiên nhìn thấy Sở Từ cõng một cái sọt to trên
lưng bị mấy tên côn đồ bao vây tấn công. Lúc ấy hắn đã cảm thấy cô nhìn
quen mắt, nghĩ đến con bé mập quen biết trước khi nhập ngũ cho nên ra
tay giúp. Sau đó khi biết Sở Từ là vợ em trai hắn, mặc dù cảm thấy ngạc
nhiên nhưng rất nhanh đã chấp nhận.
Lại sau đó chính là lấy thân
phận anh chồng làm việc giúp cô, thường xuyên qua lại và nói chuyện với
cô phát hiện cô thay đổi không ít, tính cách không còn cố chấp như trước kia, làm việc cũng có khí phách hơn trước kia. Khắp nơi đều tỏa ra một
luồng hấp dẫn người. Chỉ là khi đó e ngại thân phận không nghĩ nhiều lắm thôi. Nhưng khi thằng hai trở về ầm ĩ muốn ly hôn, trong lòng hắn đã
hơi không đúng
rồi.
Thằng hai không xem Sở Từ là cô gái, nhưng ở
trong mắt hắn cô bé này mặc dù không có mềm mại như những cô gái trong
thôn. Nhưng cũng không thể xem cô là thằng nhóc hư hỏng bình thường. Khi hắn nhìn thấy người khác chỉ trỏ với cô, trong lòng hắn rất không thoải mái. Còn có thằng hai, khi nhắc tới Sở Từ thì dáng vẻ uất ức của thằng
hai làm cho hắn ngứa ngáy tay chân, ước gì có thể kéo hai lỗ tai của nó.
Sở Từ há miệng, nhìn chằm chằm Từ Vân Liệt sau một hồi lâu không nói ra
lời. Cho đến khi một cơn gió ngoài cửa thổi vào làm cho nàng rùng mình,
mới thình lình nói: "Nói như vậy... anh rất thích em?"
"Đúng vậy." Từ Vân Liệt xem hiểu được. Bởi vậy lập tức gật đầu.
Khóe miệng Sở Từ co giật dữ dội.
"Nhưng anh không phải kiểu người em thích..." Sở Từ lại lẩm bẩm một tiếng.
Từ Vân Liệt nheo mắt thì thấy Sở Từ bắt đầu quơ tay múa chân: "Mặc dù Từ
Nhị có chỗ không được. Nhưng không thể không nói diện mạo của cậu ta xem như trung bình, chỉ là tính cách quá vô dụng. Bằng không em cũng không
dễ dàng thả cậu ta đi như vậy. Nói như vậy anh đã hiểu chưa? Em thích
gương mặt đẹp, chính là loại gương mặt đẹp như ngọc vương miện, như hoa
đào..."
Sở Từ nói nhanh, mặc dù năng lực xem khẩu hình của Từ Vân Liệt có tiến bộ không ít. Nhưng xem cũng mất sức. Nhưng loáng thoáng
hiểu được Sở Từ là đang ghét bỏ "gương mặt xấu" của mình.
Hắn
sống hơn 20 năm, cũng được người khen hơn 20 năm. 18 năm trước đều là ở
trường học hoặc là trong thôn, có không ít người nói gương mặt hắn đẹp
trai ngời ngời. Thậm chí cũng từng có cô bé đã phát điên vì hắn. Mà mấy
năm ở quân đội, những đồng đội cũng thỉnh thoảng sẽ lấy gương mặt của
hắn ra trêu đùa, nói là hắn mỗi ngày đứng bất động cũng có thể câu hồn
cô y tá nhỏ của đội quân y...