Editor: demcodon
Hoắc thần tiên dù sao cũng lớn tuổi. Sở Từ mặc dù là con gái, nhưng lo lắng ông nửa đêm trên đường trở về trượt chân. Cho nên vẫn tự mình đưa người về nhà, sau đó mới chậm rãi đi về nhà mới của mình.
Nhưng gần nhà của Hoắc thần tiên, trong đêm tối lại nghênh đón một bóng dáng.
Từ Vân Liệt ngửi được mùi rượu trên người cô nhịn không được nhẹ nhàng nhíu mày, cũng chỉ nói: "Trước khi anh đến, anh chị họ nhà họ Tần của em đã đợi em ở nhà cả ngày, sợ chậm trễ chuyện của em nên không đến nhà thôn trưởng tìm em, vừa mới đi nửa tiếng trước."
Sở Từ vừa nghe nhịn không được giật mình: "Bọn họ đến làm gì?"
Từ Vân Liệt cầm đèn pin trong tay, cũng không nhìn mặt Sở Từ nên không có nghe được câu hỏi của Sở Từ. Nhưng một lát sau còn nói thêm: "Nghe nói là trong nhà xảy ra chuyện, muốn em tìm thời gian đến nhìn một lần."
Sở Từ nghe hắn thốt ra lời này càng không rõ. Nàng và hai anh em nhà họ Tần chỉ mới gặp nhau một lần mà thôi. Cho dù trong nhà họ Tần có chuyện cũng không đến lượt nàng đi nhìn một lần chứ? Ngoại trừ...
Trong mắt Sở Từ hiện lên một tia hiểu ra. Nàng nhớ rõ hai anh em nhà họ Tần từng nói qua sức khỏe của dì mình không khỏe. Bây giờ hai anh em bọn họ đến thông báo gấp như vậy không phải là dì sắp về phương tây chứ?
Nghĩ như thế, Sở Từ càng thêm cảm thấy mình đoán gần đúng rồi, trong lòng cũng càng lo lắng.
Mặc dù nhiều năm như vậy không liên lạc với dì bên nhà họ Tần kia. Nhưng từ trong miệng hai anh em nhà họ Tần biết được dì cũng không phải không muốn chăm sóc nàng, mà ốc còn không mang nổi mình ốc. Cho nên hiện tại nếu đối phương thật sự có chuyện nghiêm trọng, nàng vẫn cần đi nhìn một chuyến. Dù sao nàng cũng hy vọng tương lai Sở Đường có thể có anh em thân thiết. Mặc dù không giúp được gì cho nhau, nhưng cũng tốt hơn một mình cô đơn.
- -- ---
Sau khi trở về, Thôi Hương Như lặp lại một lần. Sở Từ cũng hỏi cẩn thận.
Sau khi nàng dọn về nhà mới không bao lâu đã mời Thôi Hương Như đến ở chung. Dù sao trong nhà có ba phòng ngủ. Nàng và Sở Đường hai người hai phòng. Tính cách của Thôi Hương Như ôn hòa nhưng cũng
hiểu chuyện, dĩ nhiên là không muốn chiếm lợi của hai chị em bọn họ. Nhưng cuối cùng không chịu nổi Sở Từ cả ngày chê nhà quá lớn quá mức thê lương. Lúc này cắn răng dọn đến. Chẳng qua cũng không phải mỗi ngày đều ở đây. Phần lớn thời gian chị vẫn ở bên nhà Trương Quế Vân hơn.
"Hôm nay lúc chị nhìn thấy chị họ của em hơi sợ hãi, đôi mắt sưng giống nhau quả đào. Cả người ủ rũ không có tinh thần. Lúc chị nói chuyện phiếm với hai anh em bọn họ không cẩn thận nhắc tới nhà họ Sở bên thôn nam, ai biết chị họ của em đột nhiên giống như bị điên, ánh mắt kia thật sự là dọa người." Thôi Hương Như không khỏi hơi sợ hãi khi nhớ tới cảnh đó.
"Chị Hương như có hỏi nguyên nhân hay không?" Sở Từ lập tức hỏi.
"Chị nào dám." Thôi Hương Như vội vàng kêu lên một câu.
Giống như con hổ chuẩn bị cắn người như vậy, chị vốn dĩ nhát gan. Làm sao còn dám lại hỏi nguyên nhân trong đó chứ? Nhưng giờ phút này nghe thấy Sở Từ hỏi vẫn nói tiếp: "Nhưng chị nghĩ là bên nhà cậu của em đã làm việc gì làm cho hai người không thể tha thứ. Bằng không tính tình của hai anh em kia ôn hòa thân thiện như vậy, căn bản không có khả năng tức giận thành dáng vẻ kia."
Sở Từ gật đầu, bên nhà cậu của nàng trên dưới 15 người, trẻ con cũng không cần phải nói. Trong những người lớn coi như ôn hòa thân thiện cũng chỉ có bà ngoại. Nhưng cảm giác tồn tại của bà cực thấp, tính cách mềm nhũn như bùn, bị chồng và con trai kiểm soát chặt chẽ. Bình thường ngay cả mạnh miệng cũng không dám nói. Năm đó mẹ ruột của nàng bị đuổi ra khỏi nhà, bà ngoại cũng không dám hé răng nửa lời. Lúc trước đối với con gái út có thể như thế. Bây giờ đối với con gái cả gả vào nhà họ Tần càng không thể có gì khác hơn. Hai anh em nhà họ Tần có thể chịu đựng đến bây giờ mới đoạn tuyệt với nhà họ Sở, sự kiên nhẫn thận đáng ngạc nhiên.