Editor: demcodon
Sở Từ mím môi, đôi mắt lạnh lùng quét nhìn mọi người một cái, cố ý đẩy tay Tần Trường Tố ra mở miệng nói với những người đó nói: "Bác Tần, đây là dì ruột của cháu, để bà ở chỗ cháu cũng được. Nhưng... theo lý thuyết cháu là vai cháu, không thể qua mặt ông bà ngoại và mấy cậu của cháu. Nếu bọn họ biết cháu chăm sóc dì sợ là không tốt lắm!"
"Cháu cứ yên tâm. Hôm trước Trường Bình và Trường Tố đã đi qua tìm ông ngoại và mấy cậu của cháu. Kết quả bọn họ không chịu nhận người. Hôm qua chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ lễ, nhưng mấy ông cậu của cháu cũng không chịu đồng ý... Cho nên cháu không xem như qua mặt." Bác Tần vội vàng nói.
Sở Từ gật đầu: "Vậy là tốt rồi, cháu từ nhỏ không có mẹ, đã sớm nghe người khác nói dì trông giống như mẹ cháu. Bây giờ có cơ hội chăm sóc bà coi như hoàn thành tâm nguyện của cháu. Giường trong nhà đã chuẩn bị xong, để cháu đỡ dì đi vào."
Nhiều người đang xem náo nhiệt như vậy, nàng tự nhiên muốn tạo cho mọi người ấn tượng tốt về lòng hiếu thảo và nghĩa khí.
Bác Tần thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng khi Sở Từ nhẹ nhàng giúp đỡ người vào cửa thì đột nhiên hỏi: "Bác Tần, dì cháu là con gái nhà họ Sở. Cho dù xuất giá nhiều năm, nhưng cũng có quan hệ huyết thống với mấy cậu của cháu. Tại sao bọn họ không muốn cho bà về nhà?"
Còn sao nữa, không phải là sợ hãi chọc xui xẻo sao? Bác Tần không khỏi mắng một câu trong lòng. Nhưng ngoài miệng lại không thể nói ra lời này, chỉ có thể cười gượng nói: "Có lẽ... có lẽ là trong nhà quá nhỏ, không có chỗ ở."
"À, có lẽ là nguyên nhân này. Mấy cậu của cháu đều có thể sinh con, em họ nhiều đến mức cháu sắp không đếm hết. Mặc dù mấy đứa trẻ ngủ chung có thể nhường ra một phòng. Nhưng dù sao mấy đứa em họ của cháu từ nhỏ đã được nuông chiều, cũng không quen ngủ chung một giường với người khác." Sở Từ lại cười nói một câu.
Bác Tần sửng sốt, nghe ra ý trong đó. Ông có thể nghe hiểu được, người khác tự nhiên cũng có thể. Mặc dù hoài nghi Sở Từ cố ý nói những lời này. Nhưng dù sao Sở Từ còn nhỏ, rất có khả năng chỉ làm
theo bản tính, cũng không hăng hái với cô. Ngược lại hơi bất mãn với nhà họ Sở này.
Cho dù con gái gả chồng như chén nước đổ đi, nhưng con gái này cũng là người. Hơn nữa còn khổ hơn đàn ông. Tại sao không thể có được đối xử công bằng? Một khi lập gia đình, nhà chồng và nhà mẹ hai bên là khách. Nếu hai bên có chỗ tốt thì còn có thể thoải mái một chút. Nhưng nếu đều giống như nhà họ Tần và nhà họ Sở. Ngược lại còn không bằng chết đi hà tất gì phải gả ra ngoài tra tấn bản thân?
Bác Tần nghe ra còn có ý khác. Dù sao ông là người thôn họ Tần, lo lắng Sở Từ sẽ đổi ý. Bởi vậy vội vàng nói tiếp: "Tú Trinh là con dâu thôn họ Tần chúng tôi, mấy năm nay tên khốn kiếp Tần Thất kia phụ tình cảm của cô ấy, đối xử với cô ấy không tốt. Trong lòng mọi người đều rất áy náy. Nhưng lo lắng cho sức khỏe của cô ấy, nên chuẩn bị cho cháu một số lương thực và 500 đồng, nghĩ cháu có thể mua cho cô ấy một số thức ăn ngon và có ích để bồi bổ sức khỏe cho cô ấy. Chờ khi cô ấy dưỡng bệnh hoàn toàn khỏe hẳn, phải đi hay ở đều tùy cô ấy. Nhưng cho dù đi thôn chúng tôi cũng là nhà mẹ của cô ấy. Trong thôn thiếu nợ cô ấy, tương lai sẽ trả. Mặc kệ nói như thế nào, nửa đời sau của cô ấy trong thôn đều quan tâm!"
Cái gọi là quan tâm tự nhiên là trong thôn mỗi tháng phát tiền dưỡng già. Nhưng số tiền này không có khả năng quá nhiều.
Mà 500 đồng này không ít, bác Tần lấy ra mà đau xót. Ngay khi Sở Từ nhận tiền thì tay ông còn nắm chặt không nỡ buông tay. Nhưng số tiền này thật sự không thể không ra. Nhưng lại không thể cho ít. Dù sao chuyện này đã làm, bồi thường cho Sở Tú Trinh chủ yếu là vì an tâm người khác. Chỉ có trong thôn đủ hào phóng và săn sóc thì mới có thể giải quyết được chuyện này.
"Chị họ, gần đây chị cũng ở chỗ em đi. Số tiền này do chị giữ, tất cả đều dùng để bồi dưỡng sức khỏe cho dì." Nói xong, Sở Từ cầm tiền nhét vào trong tay Tần Trường Tố.