Editor: demcodon
Ông Sở yêu cầu bọn họ lựa chọn nghiêm túc, ba đứa con dâu tự nhiên không dám giấu giếm. Cho nên tìm chú rể cũng quả thật vô cùng tốt. Nhưng bọn họ sở dĩ hết lòng như vậy hoàn toàn chính vì bản thân. Chỉ cần Sở Từ gả cho người, nhà họ Sở có thể lấy lý do chăm sóc Sở Đường dẫn người về. Đến lúc đó, tiền của hai chị em nó cũng đến trong tay trưởng bối. Tương lai ba anh em ở riêng, mỗi nhà cũng có thể được chia thêm một chút tiền.
Hơn nữa hai ngày nay, Sở Từ huy động mọi người xây xưởng, còn thuê người làm một số trang thiết bị, nghe nói là sản xuất thuốc tẩy giun kia. Chỗ tốt lớn như vậy làm cho bọn họ trơ mắt nhìn tự nhiên không có khả năng.
"Chị, năm đó chị gả không tốt. Nhưng không có nghĩa là bọn em tìm người cho Sở Từ cũng không tốt. Chị cũng không thể để nó sống độc thân cả đời. Hơn nữa chính chị là người không may mắn, không có tư cách gì nhúng tay vào hôn sự của Sở Từ." Mợ út nói tiếp.
Sở Tú Trinh tức giận đến mức nắm chặt tay: "Tôi biết mấy người đánh chủ ý gì. Một đám đều không phải thứ tốt!"
Bà lão bị Sở Tú Trinh kích thích, đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại. Kết quả lại nghe thấy con gái nói ra những lời này, nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người sắp ngã xuống; cũng may bà biết mục đích hôm nay mình đến là gì, lập tức nhịn xuống. Chỉ là trong lòng giống như nhỏ máu, ánh mắt đều mang theo đau buồn và chua xót.
Không thể không nói, Sở Từ thật muốn đưa cho bà lão này hai chữ, đó là "xứng đáng"! Thương con gái? Tại sao khôn sớm một chút? Chỉ biết đau lòng cảnh ngộ của con gái. Nhưng qua tay có có thể đẩy mạnh con gái ruột vào hố lửa, còn nói không phải bà lão là người như thế?
Sở Từ cười kéo dì ra sau, tiếp theo nhìn bốn bà mai này tự biên tự diễn. Qua một hồi lâu, chờ bọn họ nói đến miệng lưỡi khô. Lúc này mới hơi nhíu mày nói: "Người đúng là không tệ. Nếu như vậy kêu bọn họ ngày mai đến đây cho tôi xem mặt, nhìn xem gương mặt trông thế nào, thân hình có đủ cao
hay không, chân có đủ dài hay không, thuận tiện nói một số quy tắc sau khi ở rể, làm cho bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Sở Từ nói xong, chỉ cảm thấy xung quanh thật yên tĩnh.
"Cái... cái gì... ở rể? Sở Từ, mấy mợ cũng chưa nói người ta muốn ở rể!" Mợ út vội vàng hét lên.
"Đúng vậy, ba người đàn ông mấy mợ tìm khác với người đàn ông trước đây của cháu. Bọn họ đều có gia cảnh giàu có, tương lai cháu gả qua đảm bảo cuộc sống tốt đẹp. Sao có thể ở rể chứ?" Mợ hai cũng nói.
Còn Vương thị giới thiệu là gia đình bình thường gia đình, nhưng cũng không kém. Lúc này nghe được những lời này cũng liếc mắt xem thường, cảm thấy Sở Từ điên rồi.
Những người đàn ông bọn họ giới thiệu tuyệt đối đều không lo cưới, có thể làm cho bọn họ đồng ý cưới Sở Từ không biết là mất bao nhiêu công sức, cũng may mấy ngày nay Sở Từ ngày càng xinh đẹp, cuộc sống cũng ngày càng tốt. Nhà trai lén xem tướng cũng rất hài lòng. Bằng không căn bản không có khả năng được việc.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, người được chọn tốt như vậy bày ở trước mặt, Sở Từ lại nói muốn cho bọn họ ở rể? Đầu con bé này có phải không bình thường hay không?
"Tất nhiên là ở rể, mấy mợ cứ tự đi hỏi thăm hàng xóm gần đây đi. Ai mà không biết Sở Từ tôi muốn kén rể?" Sở Từ hừ lạnh một tiếng: "Hơn nữa, mặc dù là kén rể, nhưng yêu cầu của tôi cũng không thấp. Điểm thứ nhất chính là đánh nhau, mấy mợ nếu có người thích hợp cứ việc đưa đến chỗ tôi, tôi sẽ ra tay thí nghiệm một chút. Nếu tôi ra tay mười phút mà người nọ vẫn còn có thể đứng ở trước mặt tôi thì lập tức có thể nâng vào cửa."
Bà lão vừa nghe lời này thì sợ hãi: "Đánh... đánh nhau? Cháu xem người ta là cục bột hay sao mà tùy cháu nhào nặn? Hơn nữa những người đàn ông này phải làm trụ cột gia đình, cháu không phải muốn ngược lại chứ?"