Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Về Nhà


trước sau

Editor: demcodon

Nhưng không thể không nói phản ứng lần này của Từ Vân Liệt làm cho nàng rất ngạc nhiên và sốc. Bởi vì đời trước cha nương của nàng đã chết sớm. Mặc dù có em trai quan tâm mình. Nhưng dù sao tâm trí nó không được đầy đủ, chỉ biết người chị này là tướng quân. Căn bản không biết tướng quân là làm gì.

Cho nên mỗi lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng đều không có cảm giác quá lớn. Thậm chí cũng biết ánh mắt của những người xung quanh ngoại trừ ngưỡng mộ đó là một loại ghen tỵ. Nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng và tự trách trong mắ của Từ Vân Liệt, nàng cảm thấy một khoảnh khắc trong lòng ấm áp.

Loại cảm giác được người ta nhớ thương, lúc nào cũng để ở trong lòng quả thật rất tốt đẹp. Chẳng trách trên đời này người ta phải thành đôi.

Cảm nhận được Sở Từ đang dựa vào hắn, Từ Vân Liệt nhíu mày. Đột nhiên trầm giọng nói tiếp: "Em là vợ tương lai của anh, người đàn ông của em là quân nhân. Nếu ngay cả em cũng không bảo vệ được, có tư cách gì đi bảo vệ người khác? Cho nên từ hôm nay trở đi, em phải phục tùng mệnh lệnh, cẩn thận ghi nhớ lời anh nói ở trong lòng, có nghe rõ không?"

Sở Từ nhếch khóe miệng, tiếp theo phối hợp mỉm cười: "Tuân mệnh, cán bộ!"

Ánh mắt Từ Vân Liệt sáng ngời. Cho dù không nghe được giọng của Sở Từ, hắn cũng có thể cảm giác được sự khẳng định trong giọng nói của nàng.

Đợi lâu như vậy, cô bé này cuối cùng cũng gật đầu. Nhưng đáng tiếc là, qua tối nay nàng mới vừa tròn 18 tuổi. Hai chữ "tương lai" này ít nhất còn phải hai năm mới có thể xóa.

Sau khi xuống xe, lớp đất mềm xốp dưới chân làm cho Sở Từ hơi sửng sốt một lúc. Khi gió lạnh thổi qua, nàng cảm giác trên làn có cảm giác khác thường. Lúc này mới hoàn hồn sờ lên mặt mình, quả nhiên rất nóng.

Da mặt của thân thể này cũng quá mỏng, lại còn dễ dàng đỏ mặt như vậy. Cũng không có một chút tiền đồ!

Sở Từ ở lẩm bẩm mấy câu trong lòng, vừa định vào cửa thì cảm thấy Từ Vân Liệt còn chưa có động tĩnh. Lúc này mới nghĩ đến nói: "Đêm nay anh về nhà họ Từ ngủ à?"

Ba Từ nhất định là hoan nghênh con trai. Nhưng mẹ
kế Trương Hồng Hoa của Từ Vân Liệt một khi nhìn thấy hắn lái xe về, chỉ sợ tâm tư lại lung lay lên. Trước đó Trương Hồng Hoa đã nghĩ làm mai cho Từ Vân Liệt, cũng may Từ Vân Liệt ít khi về thôn nên mới tránh khỏi. Nhưng tết nhất không thể cứ trốn tránh.

"Không quay về, anh ngủ trong xe một đêm." Từ Vân Liệt nói thẳng.

Sở Từ nhíu mày, cũng không thuyết phục hắn. Dù sao nhà Từ cũng khó chịu. Trong nhà mới của nàng còn có dì ở, để cho một người đàn ông như hắn vào ở thật sự không thích hợp.

"Lát nữa em mang chăn ra cho anh, thuận tiện kêu Sở Đường ngủ chung với anh." Sở Từ suy nghĩ rồi quyết định.

Để cho Từ Vân Liệt một mình ngủ trong xe cả đêm? Nghĩ lại đều chua xót, mà loại xe hơi này rất chói mắt. Nếu nàng ở lại nhất định sẽ bị người khác nhìn thấy, không thể thiếu lại có một làn sóng tin đồn.

Từ Vân Liệt cũng không khách sáo với nàng, trực tiếp gật đầu nhìn nàng vào cửa.

Trong nhà mới còn rất sạch sẽ, Sở Từ bước vào cửa đã nhìn thấy ba người đang ngồi trong sân. Sau khi nhìn thấy nàng thì mừng rỡ vội vàng đứng dậy chào hỏi. Người dì ốm yếu này bước đi khá nhanh, là người đầu tiên đi đến bên cạnh nàng, lập tức đi vòng quanh nàng một vòng, sờ soạng trái phải một lần. Lúc này mới nói: "Con bé này, cháu đã trở về rồi à? Ở bên ngoài vất vả lắm phải không? Dì nhìn thấy gầy một vòng!"

Nhưng đau lòng trong mắt Sở Tú Trinh không có một chút giả dối, nói xong đôi mắt đỏ hoe nói: "Dì nghe chị Hương Như của cháu nói trước kia cháu khá đầy đặn, vẻ mặt phúc hậu. Lúc này mới bao lâu chứ? Gầy chỉ còn xương, có phải ở bên ngoài không ăn cơm hay không? Thằng nhóc Sở Đường này cũng thật là. Mặc dù cháu là chị, nhưng dù sao cháu cũng là con gái, cũng không biết chăm sóc cháu đàng hoàng nữa."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện