Sở Thắng Lợi mặc dù nói muốn nuôi Sở Đường cho đến thành gia lập nghiệp. Nhưng có một số chỉ là nói cho có thôi. Dù sao trong lòng ông hiểu rõ
Sở Đường khác với Sở Thiên Dũng con trai của mình, mà người ngoài cũng
biết rõ trong lòng. Trong thôn này không có ai nguyện ý mang con gái của mình gả cho một người đàn ông không ba mẹ chăm sóc, còn thiếu một nhân
tình.
Ban đầu ông dự đoán Sở Đường sẽ độc thân rất lâu. Nhưng hiện tại có 300 đồng này ai có thể nói trước được tương lai?
Ông Sở thấy dáng vẻ Sở Thắng Lợi không nhịn được trong lòng hơi bất mãn.
300 đồng tính cái gì? Cho dù cho ông cũng không tiêu ra, số tiền này mặc dù không ít. Nhưng dùng để kết hôn thì vẫn thiếu một chút, đến lúc đó
chỉ có thể tích góp. Tương lai Sở Đường đi làm tiền lương kia cũng phải
nộp lên, sớm muộn gì cũng có thể lấy về 300 đồng này về.
"300
đồng? Ông ngoại cũng quá keo kiệt rồi, nhớ ngày đó tiền ba ruột cháu đưa cho ông là 500 nhỉ? Còn chưa tính ba món quà cưới to kia đâu!" Sở Từ cố ý kinh ngạc nói.
Lông dê mọc ra ở trên người dê, mới thả một
chút mồi câu nhỏ như vậy đã muốn câu con cá lớn Sở Đường này? Thật sự là suy nghĩ kỳ lạ.
"Ông ngoại, 300 đồng này cháu không cần. Trước
kia ba cháu cho nhà họ Sở 500 và mấy thứ kia cháu cũng không muốn, cháu
chỉ cầu tương lai làm người chính trực mà không phải theo đuôi Sở Thiên
Dũng. Trước kia một giây cháu rời khỏi nhà họ Sở thì cháu cũng đã hạ
quyết tâm. Mặc kệ tương lai trải qua như thế nào cũng tuyệt đối không
hối hận, dưa hái xanh không ngọt. Ông nếu cứng rắn ép cháu thì sau này
một chút tình cảm người thân cháu cũng xem như không có. Nhưng ông nếu
thật sự có thể tốt với cháu thì sau này ông vẫn là ông ngoại cháu. Tết
nhất lễ lạc lúc nên hiếu kính ông thì cháu tuyệt đối sẽ không lười
nhác." Sở Đường mở miệng nói.
Lời này nói ra hiểu được, chỉ cần
ông Sở nhận lời khuyên thì sau này coi như là thân thích, không xem như
xé rách mặt. Nhưng chỉ giới hạn trong tết nhất lễ lạc tặng chút quà qua, muốn kêu cậu xem nhà họ Sở trở thành người một nhà đó là không có khả
năng.
Nhưng mặc dù là như vậy cũng tốt hơn so với thành kẻ thù.
Ông Sở là người thông minh, so với Sở
Thắng Lợi lòng cũng lớn hơn một chút. Thậm chí càng hiểu biết con người Sở Đường. Nó đã làm trò lớn tiếng nói với thôn dân ngoài sân như vậy, chuyện này chẳng khác nào không có
đường sống quay về.
"Ba, ba xem nó kìa, từ nhỏ đã ngoan cố, con
có chỗ nào bạc đãi nó chứ? Làm cho nó xem người nhà chúng ta như một tai họa?" Sở Thắng Lợi nghẹn trong lòng, chỉ vào Sở Đường nói.
Ông
Sở lão trừng mắt nhìn con trai một cái: "Bạc đãi chỗ nào mày còn không
biết hả? Nếu không phải ngày đó mày nói ra những lời tuyệt tình như vậy, nó có thể như vậy không?"
Trong lòng ông còn không thoải mái
đây, vì tiểu bối mà chạy qua thôn bắc bên này. Kết quả thế nào? Người ta thà rằng ở trong từ đừng cũ nát cũng không thích đi theo ông, gương mặt già nua này cũng không còn!
"Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?" Ông Sở thở một hơi, vẻ mặt đáng tiếc hỏi.
Sở Đường gật đầu: "Vâng, ông ngoại! Mặc kệ nói như thế nào trước kia ít
nhiều nhờ ông cháu mới có thể đi học, phần ơn của ông cháu sẽ nhớ kỹ.
Nhưng mẹ cháu là do ông và mấy cậu đuổi đi. Nếu không phải các người
đuổi bà đi thì bà cũng sẽ không chết. Cho nên thù này cháu cũng không
thể không nhớ. Ông là trưởng bối, cháu không thể làm gì ông. Cho nên vẫn là giữ khoảng cách, bình thường không có việc gì ít lui tới thì tốt
hơn."
Khóe miệng Sở Từ khóe giật giật, cậu bé này vẫn là hơi yếu. Trên đời này người xấu chẳng phân biệt được tuổi tác, trước mặt ông già này nếu không phải bởi vì có thể có lợi thì làm sao ban ơn cho cậu?
Hơn nữa, đó là ban ơn sao? Tiền đi học còn không phải tự cậu làm việc đổi
lấy? Nhưng người không phải cỏ cây, ông già này cong người, gương mặt
già nua lại làm ra vài phần tiếc hận. Một người trẻ tuổi như Sở Đường
khó tránh khỏi sẽ mềm lòng. Mặc kệ nói như thế nào có thể đạt được mục
đích là tốt, những việc khác cũng không sao cả.