Editor: demcodon
Nghiêm Cầm rất thức thời, biết mình vẫn muốn dựa vào Dịch Tình. Bởi vậy cô ta vội vàng nói xin lỗi. Nhưng lửa giận của Dịch Tình vẫn chưa nguôi ngoai, gương mặt dịu dàng hơi lạnh băng nhìn qua hơi dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm nơi mình vừa chạy đến nói: "Hôm nay tôi sẽ thu dọn một chút, ngày mai sẽ đón xe về thủ đô. Tiểu Cầm, nhớ kỹ những lời trước kia tôi đã nói với cô, trông cô ta thật kỹ cho tôi!"
Nghiêm Cầm nghe vậy biết cô ám chỉ chính là Sở Từ.
"Đi đột nhiên như vậy? Nhưng mà chị họ à, chị không phải mới vừa... cãi nhau với anh Từ sao? Bây giờ nếu rời đi, sau này không phải làm cho Sở Từ chiếm lợi ư?" Nghiêm Cầm lại nói.
"Cô ta? Cô ta cũng phải có phúc khí đó!" Dịch Tình nghiến răng: "Sở Từ mới 17 tuổi, trước tiên cũng chỉ có thể yêu đương với anh Từ mà thôi. Bản thân cô ta chính là đứa con gái mồ côi, có cho cô ta cũng không dám quan hệ với anh Từ trước khi kết hôn. Chờ anh Từ trở lại quân đội tôi tự nhiên có cách làm cho cấp trên không đồng ý việc kết hôn của bọn họ!"
Bây giờ cô để lại ấn tượng cho Từ Vân Liệt quá tệ, mạnh mẽ ở lại sẽ chỉ làm cho Từ Vân Liệt càng thêm chán ghét cô. Cho nên lúc này cô chỉ có thể đi, tương lai lại lấy hình tượng mới một lần nữa xuất hiện, làm cho hắn thay đổi suy nghĩ!
Hơn nữa, Sở Từ và Từ Vân Liệt lúc này vừa mới quen nhau, hai người tự nhiên hài lòng nhau. Nhưng sau này thì sao? Sau một thời gian dài, Từ Vân Liệt sẽ cảm thấy nhàm chán với một cô gái vừa thô lỗ vừa mạnh mẽ như Sở Từ. Có lẽ đến lúc đó Từ Vân Liệt sẽ biết mình thích hợp với cô gái có tính cách nào hơn!
Nhưng mặc dù nói như vậy, vẻ ghen tị trong mắt Dịch Tình không thể ngăn lại được.
Dù sao đó là người đàn ông cô thích. Khi nghĩ đến ánh mắt cưng chiều của người đàn ông kia không phải dành cho cô thì trái tim như muốn rỉ máu. Cô cảm thấy cả người đau đớn.
Nghiêm Cầm nghe thấy Dịch Tình nói hơi ngạc nhiên, nhưng cũng bày tỏ ý kiến của mình. Sau khi duỗi tay phủi bụi bẩn trên quần áo của cô lại hỏi: "Chị còn muốn em lấy lòng người nhà họ Từ hả? Em thấy bà Trương dường như rất sợ anh Từ, bà cũng vô dụng đúng? Hơn nữa cũng không phải mẹ ruột..."
"Ngày
lễ tết tặng mấy thứ. Nhưng chủ yếu cô phải nói cho bà biết nếu tương lai tôi không phải là con dâu cả của bà, thì cuối cùng bà sẽ xảy ra chuyện gì!" Dịch Tình khẽ cắn môi nhẫn tâm nói.
Nghiêm Cầm thót tim, luôn cảm thấy chị họ dường như hơi thay đổi. Nếu như trước đây cho dù ở trước mặt cô ta thì cô cũng rất ít để lộ ra dáng vẻ đáng sợ này. Hơn nữa cô là quân y cứu người, thiên sứ áo trắng hàng thật. Vốn dĩ biểu cảm trên gương mặt này chỉ là an ủi hoặc đau lòng. Tại sao đột nhiên biến thành như vậy? Bởi vì vừa rồi bị các thôn dân cười nhạo?
Nhưng trên thật tế, nó cũng không nghiêm trọng như vậy, đúng không?
Nghiêm Cầm xuất thân cũng không cao, cũng biết các thôn dân không xấu. Mọi người đều giống nhau, đều thích vô giúp vui. Lấy chuyện vừa rồi, bọn họ chỉ là chưa từng thấy qua cô gái chủ động như vậy lại bị từ chối. Dù sao bầu không khí trong thôn rất đơn giản, nam nữ chưa lập gia đình cũng đều giữ khoảng cách, không có cởi mở giống Dịch Tình.
Vì thế thôn dân mới có biểu hiện như vậy. Hơn nữa, sau đó nhìn thấy cô té ngã không đứng dậy nổi, xác thực cũng đều đồng tình. Chỉ tiếc Dịch Tình căn bản không chịu nổi kiểu ánh mắt này.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Dịch Tình chỉ có thể nghe lời cô nói, nên vội vàng ghi nhớ. Sau đó hai chị em đỡ nhau rời khỏi thôn nhỏ này.
* * *
Mà lúc này, Sở Từ vẫn cười không ngừng. Ngay cả Sở Đường cũng cảm thấy vui vẻ.
"Chị à, anh Từ thật là tốt. Sau này nhất định sẽ không xằng bậy bên ngoài nữa!" Sở Đường giơ lên ngón tay cái khen ngợi Từ Vân Liệt, chân thành nói.
Dịch Tình cũng không phải là một cô gái bình thường, làm một người đàn ông có thể tuyệt tình đến mức độ này tuyệt đối là số ít. Nhưng Sở Từ nghe nói như thế cũng chỉ nhướng mày, dáng vẻ đương nhiên nói: "Trên đầu chữ sắc có một con dao, có một số người phụ nữ tuyệt đối không thể đụng vào. Em còn nhỏ, nhưng tương lai nhất định có thể hiểu được."