Editor: demcodon
Thôi Hương Như sợ hãi. Võ Thuận vừa thấy ba mình đến trêи mặt hiện lên hoảng hốt: "Ba, tại sao ba đến đây?"
"Tại sao tao không thể đến đây? Vừa rồi tao nghe y tá nói mày đã đến phòng bệnh này. Vốn dĩ tao không tin, không ngờ thật sự là mày. Thuận à, mẹ và mấy chị của mày đều muốn tốt cho mày mới bị người phụ nữ này đánh, mày còn xin lỗi cô ta hả?" Ba Võ tức giận.
Ông làm chủ nhiệm ở bệnh viện này, cũng coi như có uy tín danh dự. Mà con trai của mình trông như thế nào bác sĩ y tá ở đây đều biết rõ, hơn nữa Phúc Nhạc Nhạc cũng làm việc ở đây. Nó phấn khích chạy đến gặp người phụ nữ này làm cho gương mặt già nua của ông không biết để ở đâu.
Trêи mặt Võ Thuận hiện lên một tia xấu hổ, nhưng giây tiếp theo vội vàng kéo ba mình nói: "Ba, mẹ con đã ép Hương Như tự tử. Ba có thể đừng làm ầm ĩ lên được không?"
"Tự tử? Nếu thật sự tự tử thì bây giờ làm sao có thể yên ổn nằm đó?" Ba Võ hừ lạnh một tiếng, tiếp theo lại nói: "Đúng lúc Nhạc Nhạc cũng đi làm, mày kêu nó đến, trước mặt người phụ này nói cho rõ ràng, hứa sau này sẽ sống tốt với Nhạc Nhạc, tuyệt đối không liên lạc với hồ ly tinh này nữa. Nếu không tao không có đứa con trai như mày!"
Ông nghĩ đến cảnh vợ và con gái của mình, thậm chí là con dâu bị đánh chảy máu đầu khi về nhà thì cảm thấy buồn bực khó chịu. Đặc biệt là lúc này nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Thôi Hương Như càng tức giận sôi máu.
Người phụ nữ này thật là mưu mô. Ngày hôm qua còn đánh vợ con của ông đến tả tơi. Hôm nay lại bắt đầu giả vờ yếu ớt, giả vờ đáng thương cái gì chứ? Không phải là cảm thấy con trai của ông tâm tư đơn thuần dễ lừa sao? Còn nói cái gì tự sát? Thật sự muốn chết còn để cho người khác cứu về sao?
Ba Võ dữ tợn. Huống chi lúc này ở bệnh viện xem như địa bàn của ông, ánh mắt sắc bén nhìn Thôi Hương Như giống như muốn cắt sống cô vậy.
Thôi Hương Như thật sự sợ hãi, cả người vốn dĩ