Editor: demcodon
Chủ nhiệm Vương dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Sở Từ. Sở Từ mỉm cười, trong mắt mang theo ý cười sâu xa: "Chủ nhiệm, bệnh viện này cũng không phải nơi bí mật, có đáng giá để cháu thu mua người không? Hôm nay sở dĩ cháu có thể biết được chuyện xảy ra nhanh như vậy hoàn toàn là do gần đây nhìn chằm chằm vào thôi. Cháu là một cô bé, thấp cổ bé họng, biết rằng hàng giả sẽ gây ra rắc rối. Nhưng ngay cả năng lực khiếu nại với phía trêи cũng không có, tự nhiên chỉ có thể làm cách ngu ngốc này. Sau khi xảy ra chuyện cố gắng giảm ảnh hưởng của sự việc thành nhỏ nhất."
Chủ nhiệm Vương co giật khóe miệng. Giảm ảnh hưởng của sự việc thành nhỏ nhất? Chỉ sợ là giảm ảnh hưởng đến xưởng thuốc của nàng thành nhỏ nhất mới đúng.
Nhưng ít nhiều nhờ vào tốc độ của cô bé này cũng làm cho ông ta đã kịp thời biết rằng ngoài xưởng Thiên Trì của Sở Từ còn có người khác bán kem dưỡng trắng da mặt. Nhưng đó là hàng giả.
"Như vậy đi, cháu đi theo tôi đến nói chuyện với người nhà của bệnh nhân, có người nhà làm ầm ĩ thì bác sĩ cũng phiền không chịu nổi." Chủ nhiệm Vương lại nói tiếp.
"Dạ được." Sở Từ đồng ý một cách rõ ràng.
Nàng cũng không phải không nhìn ra được chủ nhiệm Vương này hoàn toàn chỉ là muốn nàng làm gì đó, xem nàng còn nhỏ tuổi cố ý ra oai phủ đầu nàng. Nhưng chút việc nhỏ này không làm khó được nàng.
Chủ nhiệm Vương vừa nói như vậy đã lập tức dẫn Sở Từ đến phòng khám bệnh. Nàng chỉ nhìn thấy trong phòng khám đang ồn ào tranh cãi, một cô gái đang khóc, ba mẹ đứng bên cạnh chỉ tay mắng to về phía cô y tá. Thật trùng hợp, cô y tá này là người trước đó đã chăm sóc cho Thôi Hương Như. Cô gái này xinh đẹp, tính cách cũng dịu dàng đáng yêu, quả thật chính là thiên sứ áo trắng.
"Gia đình của chúng tôi chỉ có một đứa con gái, vừa mới đính hỏi. Nếu cuộc hôn nhân này bởi vì gương mặt mà bị hủy thì tôi không để yên cho bệnh viện của mấy người đâu. Tôi nhất định sẽ đi kiện mấy người!" Mẹ của bệnh nhân vừa khóc vừa hét.
Người ba tức giận đến mức mặt đen, hừ lạnh. Còn mẹ của bệnh nhân lướt mắt nhìn y tá