Editor: demcodon
Đống hộp rơi xuống đất phát ra tiếng chói tai làm cho khu vực xung quanh bỗng nhiên im lặng, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hàn thị trừng mắt đôi mắt đỏ ngầu, lập tức chạy đến. Nhưng vẫn chưa chạy đến trước mặt nàng, ngay sau đó Sở Từ lại cầm ghế đập vào chỗ khác để kem dưỡng.
"Sở Từ! Mày điên rồi hả? Mày không được đập nữa!" Hàn thị cũng không quan tâm đến mảnh vỡ dưới chân, lập tức nhào qua.
Võ Thuận vừa thấy vội vàng túm lấy tay bà, đau lòng hét lên.
"Hôm nay trước mặt mọi người, tôi sẽ nói những lời ngắn gọn ở đây trước. Mấy người làm kem giả tôi không xen vào, nhưng ai dám dùng danh tiếng xưởng Thiên Trì của tôi để làm loạn vậy thì đừng trách tôi ra tay đập hàng. Hôm nay đập là hàng, nhưng sau này nếu chết cũng không hối cải thì đập chính là người!" Sở Từ lên giọng nói lạnh lùng, nói xong dùng sức ném cái ghế trong tay đập vào mấy hộp kem đặt trêи tủ kính trong quầy.
Lập tức nhìn thấy tủ kính thật dày toàn bộ bị phá hủy một nửa.
Hàn thị vừa thấy như một con sư tử nổi điên, giương nanh múa vuốt, ước gì cắn đứt cổ Sở Từ.
Những người bên ngoài âm thầm kêu sướиɠ, thậm chí có hai người đàn ông cũng xông vào: "Đập thật tốt! Con gái xinh đẹp của chúng tôi bị bà hại làm người không nhận ra. Sau này nếu phòng khám của bà tiếp tục mở thì gương mặt của con gái tôi không phải hy sinh vô ích sao? Trước đây trình độ chữa bệnh của bà cũng không tốt, nhưng khi đó mọi người đều bỏ qua, cũng so đo mất mặt. Nhưng bây giờ chúng tôi không thể nuốt xuống cục tức này được!"
Nói xong, hai người đàn ông bắt đầu đập phá những chỗ khác. Mà những người khác vừa nghe cũng bị khơi lên cơn lửa giận, như ong vỡ tổ xông vào. Ngay cả cục gạch cũng không chừa.
Sở Từ nhếch miệng cười khẽ ném cái ghế xuống, vừa nhấc chân trực tiếp đi ra ngoài.
Chuyện của nàng đã giải quyết xong, phần còn lại tự nhiên để cho người khác làm.
Trong huyện này có rất nhiều cô gái đã đến phòng khám Di Khang