Editor: demcodon
Nàng đã đến chỗ này, đối với Đại Hạ trước
kia cũng không phải quá chấp nhất. Nhưng nghe có chuyện liên quan đến
chiến tranh thì trong lòng vẫn cảm thấy có một cảm giác đặc biệt.
"Chị, may mắn em quyết định đi theo chị." Sở Đường bỗng nhiên lại nói một
câu, rũ mi nói: "Trước đó em rất áp lực. Bởi vì nếu em không thi đậu đại học thì em sẽ không thể sống sót ở nhà họ Sở này. Kết cục tốt thì phải
làm trâu làm ngựa thay nhà họ Sở. Kết cục không tốt... vậy thì giống như cậu hai nhà họ Từ bị đưa cho người khác làm con rể, giống như gả con
gái đổi tiền sính lễ."
Thôn Thiên Trì cũng có không ít nhà rất
yêu thương con gái, nhưng dù sao cũng là số ít. Hầu hết mọi người ở nơi
này vẫn lấy con trai làm kiêu ngạo, cảm thấy nuôi con trai sau này có
thể dưỡng lão đưa tang, nối dõi tông đường. Cho nên phần lớn tác dụng
của con gái đều là ở nhà làm lụng việc nhà vất vả, xuất giá đổi chỗ tốt
hơn.
Sở Từ từ trước đến nay không thíc người khác xem thường con
gái. Ở trong mắt nàng, bất quá là trời cao chia cho thể chất nam nữ khác nhau mới tạo thành sự khác biệt. Cuối cùng họ chỉ có thể thực hiện
nhiệm vụ của mình.
Hơn nữa trước kia khi ở trong quân doanh, biên giới thiếu phụ nữ, tham gia quân ngũ phần lớn đều là độc thân, đối với
con gái rất hiếm lạ. Mặc dù đều quê mùa, nhưng có thể một khi cưới vợ
mới biết lạnh biết nóng, sẽ ước gì có thể cưng chiều người lên tận trời; còn nữa, người tham gia quân ngũ mạng đều cột lên lưng quần mang theo,
không chừng ngày nào đó sẽ không còn. Cho nên đối xử với vợ của mình mới càng quý trọng hơn.
Đương nhiên, mặc dù thời gian nàng ở trong quân doanh lâu. Nhưng cũng biết đàn ông bên ngoài hơi khác với trong quân doanh.
"Đừng suy nghĩ nhiều quá, dựa vào cơ thể này của em, ngay cả mông cũng không
có, bán đi cũng không đáng giá." Sở Từ lẩm bẩm một câu.
Sở Đường vừa nghe sắc mặt nghẹn đỏ, cảm khái kia trong nháy mắt tan thành mây khói.
May mắn lại có người đến mua đồ chơi. Lúc này sắc mặt cậu mới tốt hơn một chút.
Ngày này, chạng vạng buôn bán tốt nhất. Bởi vì có thôn dân mua đồ chơi chỗ
nàng đi bán cho thị trấn, hiệu quả cũng không tệ lắm. Cho nên đến chỗ
nàng mua 50 cái.
Thị trấn mặc dù không xa, nhưng lượt đi lượt về
cũng mất không ít thời gian. Đồ chơi này nàng bán không được
lâu lắm,
cho nên không chuẩn bị tự mình đưa lên thị trấn. Bởi vậy nhìn thấy có
người đến mua hàng cũng vui vẻ để cho bọn họ kiếm giá chênh lệch, coi
như là qua lại với các thôn dân.
"Sở Từ, hôm nay có mệt không?"
Buổi tối kết thúc công việc về nhà, trên đường gặp được một tím, đối
phương với vẻ mặt ân cần mở miệng hỏi.
Sở Từ đi dạo thôn trước
thôn sau nhiều năm như vậy, người bên thôn bắc này dường như đều quen;
nhìn lên người nọ suy nghĩ một hồi lập tức cười nói: "Cám ơn thím Trương Lục quan tâm. Hôm nay cũng không mệt."
Thôn Thiên Trì có không
ít họ ghép, nhưng lấy ba họ Sở, Trương, Hoàng là chính. Trước kia ông
thôn trưởng giúp đỡ nàng chính là họ Sở, xem như cùng tộc. Cho nên đối
với nàng và Sở Đường đặc biệt tốt bụng.
"Chà, Sở Từ cháu ngày
càng có thể chịu khổ và bắt đầu hiểu chuyện." Thím Trương Lục cười cười
lại mở miệng nói: "Thím thấy cả ngày nay cháu buôn bán lời không ít nhỉ? Hơn nữa ông ba Trương kia mua 50 cái, hôm nay cũng bán được 1-200 cái."
Ruộng nhà bà ở gần ngay cửa thôn, cách từ xa cũng có thể nhìn thấy không ít
người ghé vào trên quán nhỏ của Sở Từ. Dường như mỗi một người đi qua sẽ ít nhất mua hai món đồ chơi nhỏ.
Sở Từ vừa nghe lập tức vẻ mặt
"sợ hãi" nói: "Làm gì nhiều như vậy? Thím Lục không biết đồ chơi này rẻ, hơn nữa là vừa bán vừa tặng."
Nàng cũng không phải không nhìn ra ý nghĩ sâu xa trong mắt thím Lục. Mặc dù đối phương biết rõ nàng kiếm
tiền nhưng cũng không thể lộ ra.
"Còn tặng nữa? Thím nói nè, sống chung một thôn đan chút đồ chơi cho trẻ con chơi cũng là nên. Sao có
thể trông cậy vào dùng đồ chơi này kiếm tiền chứ? Nhưng lại nói tiếp đồ
chơi cháu làm thật là đẹp, con trai nhỏ nhà thím đã ầm ĩ cả ngày vẫn
luôn muốn con diều hâu kia." Nói xong ánh mắt bà nhìn chằm chằm vào số
hàng còn lại trong sọt của Sở Từ.