Editor: demcodon
Sở Từ không nghĩ tới Trương Quế Vân này còn rất hào phóng bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Vào ngày nắng nóng này, mọi gia đình đều cầm một chiếc quạt lớn để giải
nhiệt. Với 200 đồng này đủ mua cái quạt bàn cộng thêm một cái máy may.
Phụ nữ trong cả thôn người tiêu tiền như nước thì người đầu tiên tuyệt
đối là mẹ Xuyên Tử.
Nhưng những lời này là bản thân Sở Từ thả ra
ngoài, tự nhiên nói được thì làm được. Lúc này cười nói với Trương Quế
Vân: "Cám ơn thím đã tin tưởng. Thím yên tâm, kỹ thuật này cháu nhất
định nghiêm túc dạy, dạy đến khi thím thuần thục mới thôi."
"Được rồi, sau này lúc Xuyên Tử đến học bổ túc thì thím cũng đến đây. Hai mẹ
con thím đều làm học sinh." Trương Quế Vân nói xong vươn tay lấy 200
đồng từ trong túi nhét vào trong tay Sở Từ, nói tiếp: "Đúng rồi, không
biết ngoại trừ thím còn có ai muốn học hay không?"
"Tạm thời chỉ có một mình thím." Sở Từ nói.
Trương Quế Vân thở dài một hơi nhẹ nhõm: "A Từ, thím có chuyện này cầu xin
cháu... Nếu thím mua kỹ thuật này của cháu tự nhiên là hy vọng nhà duy
nhất. Nhưng thím cũng biết nếu là nhà duy nhất giá cả khẳng định sẽ
khác. Cho nên cháu có thể thư thả một chút thời gian hay không. Năm nay
đừng bán kỹ thuật này cho người khác, chờ thím gom đủ tiền mới bán đứt
100 loại này một lần nữa. Cháu thấy được không?" Trương Quế Cân nói
tiếp.
Sở Từ không khỏi nhìn thêm Trương Quế Vân mấy lần.
Ở trong ấn tượng của nàng, thím này không có nhiều ưu điểm, tính cách xem như mạnh mẽ, người cũng miệng rộng, cũng chỉ tính là phụ nữ bình
thường. Nhưng hiện tại xem ra là người thông minh, biết nên chào hỏi với nàng trước. Nếu không người khác nhìn thấy sau khi bà học xong kiếm
được tiền khẳng định cũng sẽ đánh chủ ý lên kỹ thuật này. Đến lúc đó
ngược lại chịu thiệt.
"Được thôi! Nhưng nếu bán đứt còn phải thêm 300 nữa. Mặc dù giá cao, nhưng cháu có thể cam đoan bất luận tương lai
thím kiếm được bao nhiêu tiền cháu cũng sẽ không tăng giá, đồng thời
cũng sẽ không bán kỹ thuật cho người khác trong thời gian đã thỏa
thuận." Sở Từ nói.
Thêm 300 nữa tức là
500, đủ cho Xuyên Tử cưới vợ sau khi trưởng thành.
Trương Quế Vân hơi đau thịt. Nhưng suy nghĩ một hồi vẫn gật đầu. Dù sao bà còn có nửa năm thí nghiệm. Nếu phát hiện thứ này không kiếm tiền được đến
lúc đó không mua đứt cũng được.
"A Từ, thím thật sự cám ơn cháu.
Đúng rồi, gà mái nhà thím mới ấp thêm một ổ gà con. Bên cháu nếu thuận
tiện thì thím lại đưa hai con nữa cho cháu." Trương Quế Vân kéo tay Sở
Từ cười nói.
Gà con cũng không đắt, trên thị trấn cũng có bán,
chỉ cần lo lắng nuôi là được. Hai con trong sân Sở Từ hiện tại dáng vẻ
cũng không tệ, cũng không ngại nuôi thêm một ít. Cho nên không chút
khách khí gật đầu.
Trương Quế Vân vốn dĩ cũng chỉ là tâm sự với
Sở Từ một chút, kết quả thấy cô sảng khoái đồng ý nhịn không được ngẩn
ra. Sau đó bản thân cũng cười khổ một cái, cho dù là trước kia Sở Từ
cũng là người thẳng tính, nghĩ cái gì muốn cái gì đều nói thẳng ra, đồ
đưa đến cửa nào có lý đẩy ra ngoài chứ.
Dù sao trong nhà hiện tại cũng không có nhiều chỗ để nuôi thêm gà, đưa gà con đến đây cũng không có việc gì.
Trương Quế Vân vừa suy nghĩ như vậy trong lòng sảng khoái hơn, mắt thấy Sở Từ
đứng dậy bắt đầu làm việc không khỏi cảm khái nói: "A Từ, gần đây hình
như cháu hơi ốm đấy."
Quần áo Sở Từ mặc là do chị Hoàng - Thôi
Hương Như giúp cô sửa thành kiểu dáng dài rộng ra. Nhưng cô mặc vẫn còn
hơi chật, dường như kín không có kẽ hở ở trên người, rất xấu. Nhưng hiện tại bắt đầu có cảm giác hơi rộng thùng thình. Đương nhiên, chẳng qua
không quá rõ ràng thôi.