Editor: demcodon
Đương nhiên, ông ba đã mất của Hàn thị thật sự không để lại đồ tốt gì.
Nếu không Hàn thị đã dùng từ lâu rồi, làm sao có thể đợi đến bây giờ đưa cho người khác chứ?
Mặc dù Hàn thị là lang băm, nhưng ông ba của bà thì không phải.
Ông biết con gái mình không thể truyền thừa được.
Cho nên những đơn thuốc có tác dụng đều đưa cho các học trò xuất sắc khác hoặc là bạn bè đồng nghiệp.
Hàn thị có được cũng chỉ có một phòng khám mà thôi.
Chỉ là chị dâu Võ vừa nghe lời này hơi ghen tị.
Ả biết ba của mẹ chồng là người có năng lực, chỉ là không có duyên gặp mặt thôi.
Vốn dĩ cho rằng ông chỉ để lại phòng khám cho mẹ chồng, lại không ngờ còn có thứ khác.
Thậm chí mẹ chồng còn giấu giếm, ngay cả con trai và con dâu cũng không nói cho biết.
Thậm chí có thể ngay cả ba chồng cũng không biết chuyện này.
Người như mẹ chồng lòng dạ quá sâu.
Lúc này Hàn thị cũng biết con dâu nghĩ cái gì, nhưng cũng không giải thích.
Rốt cuộc ở trong lòng con dâu mình càng là có tiền có tác dụng thì thái độ của con dâu đối với bà sẽ càng tốt.
Nhưng lúc này, sau khi chị dâu Võ hiểu được lời Hàn thị nói lập tức đi đến khách sạn tìm ông Lữ hẹn giờ gặp.
Lữ Lương Tây định treo nhà họ Võ thêm mấy ngày.
Nhưng hiện tại có chỗ lợi nên không rụt rè, đồng ý ngày hôm sau sẽ đến nhà.
Hẹn được Lữ Lương Tây, cả đêm đó chị dâu Võ đã nghĩ cách làm cho ba Võ uống thuốc.
Mấy ngày này ba Võ rất mệt, sau khi cơm nước xong đã mơ màng buồn ngủ.
Võ Thuận cũng không để trong