Bệnh hay quên của thôn dân lớn, người nhiều có xích mích là chuyện bình thường.
Chỉ cần giải quyết xong thì cuộc sống còn phải tiếp tục trôi qua.
Sở Từ cũng vui vẻ giả ngu, nhìn những thôn dân dù có quen biết hay không đều cười rất ngọt ngào.
Dáng vẻ này của nàng làm cho mợ út và Trương Hồng Hoa chỉ có thể tức điên lên.
Nhưng đáng tiếc, hai người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Theo lời của chính Sở Từ nói: Có quá nhiều người ghen tỵ với nàng, một hai người này tính là thứ gì?
* * *
Có người vui mừng thì có người buồn rầu.
Bên Sở Từ khôi phục lại bình yên, bên Lữ Lương Tây vừa tức giận vừa lạnh lùng đến đáng sợ.
Từ sau khi ngủ với Hàn thị, sức khỏe của ông ta bắt đầu trở nên kém hơn trước.
Mấy ngày nay vẫn luôn nghỉ ngơi điều dưỡng, cửa lớn cũng không ra, uống nhiều thứ tráng dương bổ thận.
Cuối cùng mới khôi phục được một chút nguyên khí.
Chỉ là ông ta vốn dĩ cho rằng hôm nay có thể nhận được tin tức tốt, ai biết những thôn dân đó cầm tiền ông ta đặt cọc lại quay đầu phản bội.
Nhưng cũng là Sở Từ này thông minh, biết lợi dụng lợi thế của mình.
Nếu nàng lại nóng nảy hơn gây gổ với thôn dân thì kết quả có thể sẽ hoàn toàn khác.
Thật đáng tiếc, cơ hội tốt đã bị bỏ lỡ.
Điều càng làm cho ông ta cảm thấy áp lực chính là Sở Từ trở về thôn quá đúng lúc.
Nhà máy dược phẩm phòng bị cũng làm quá tốt, giống như đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy.
Một con bé 18 tuổi có thể suy nghĩ nhiều như vậy quả thực hơi đáng sợ.
Chỉ là bây giờ ông ta cũng xem như hiểu được tại sao Lục bán tiên nói người này là vượng phu vượng tử, nhìn sự quyết đoán của nàng khi làm việc thì cô bé này vốn dĩ khác với những cô bé cùng tuổi, quả thật là người chiêu tài.
Nghĩ như thế, Lữ Lương Tây càng thêm định quyết tâm dẫn Sở Từ đi.
“Cậu liên hệ với người bên chính phủ một chút, cứ nói...!tôi sẵn sàng đầu tư 1 triệu để sửa cầu, mở đường và xây trường.
Nhưng cần thiết phải đồng ý với tôi một điều kiện, đó chính là để tôi dẫn Sở Từ đi!” Lữ Lương Tây dùng gậy chống gõ xuống đất nói.
“Vâng, nhưng...!ngài Lữ, 1 triệu không phải một số tiền nhỏ, nó sẽ ảnh hưởng đến nhà máy của chúng ta...” Thư ký nói.
Có thể không có ảnh