Editor: demcodon
Sau khi dì Hoàng nói xong chỉ cảm thấy trong
lòng hình như là bị người cắt lấy một miếng thịt đau không thể được.
1000 đồng đó, còn chưa tính đến của hồi môn của Thôi Hương Như, thật sự
trở lại như trước giải phóng.
Nhưng không có biện pháp nào khác?
Ai bảo đứa con dâu này không sinh được cháu nội chứ. Nếu sức khỏe cô
bình thường, cho dù có người tốt hơn cô coi trọng con trai nhà mình thì
bà cũng không có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Nhưng nhớ đến gia đình người ta, dì Hoàng đau khổ trong lòng lại chiếm được
một tia an ủi. Người coi trọng con trai bà tên là Tôn Bách Linh, ban đầu cũng không biết con bà. Chẳng qua mấy tháng trước Tôn Bách Linh gặp một tên trộm, tình cờ được con trai bà đi lên thị trấn thấy được đã giúp
bắt lấy. Lúc ấy tên trộm kia còn có đồng lõa đã đánh con trai bà. Tôn
Bách Linh cảm thấy có lỗi với con trai bà cho nên mời Kiến Dân về nhà
làm khách, thường xuyên qua lại cũng kết bạn với nhau.
Gia cảnh
Tôn Bách Linh rất tốt, nhân khẩu trong nhà cũng nhiều, nhận thầu hơn 30
mẫu đất trồng bông. Bông này mỗi ký có thể bán được hơn 5 đồng, mỗi mẫu
có thể thu được hơn 100 ký. Ngoại trừ loại bông này còn đầu tư: nông
dược, phân hóa học, dầu diesel. Nghe nói một năm trước kiếm được hơn
10.000 đồng. Đây là hộ gia đình có 10.000 đồng đầu tiên trong huyện của
bọn họ. Sau khi có tiền, ba mẹ Tôn Bách Linh đã xây một ngôi nhà mới
trong thị trấn.
Theo lý thuyết số người muốn kết hôn với Tôn Bách Linh đều đếm không hết. Nhưng ai bảo con trai bà có thể cứu Tôn Bách Linh chứ?
Dáng vẻ Tôn Bách Linh kia mặc dù không đẹp lắm. Nhưng mông to, ở phương diện sinh con chắc chắn không thành vấn đề.
Hộ gia đình có 10.000 đồng đầu tiên đó! Con gái nhà bọn họ nếu như được con trai bà cưới về đó chính là làm rạng rỡ tổ tiên.
Advertisement / Quảng cáoDì Hoàng suy nghĩ đến đó nhất thời mặt mũi tràn đầy ánh sáng đỏ, bà không
thể kiềm chế niềm vui sướng này. Những người khác nhìn dáng vẻ này của
bà còn tưởng rằng bà bị tức đến phát điên rồi. Dù sao lúc này mới vừa
đồng ý chia tài sản với Thôi Hương Như, dựa vào trình độ keo kiệt của bà càng phải tức giận nhiều hơn mới đúng.
"Đúng
rồi, tôi thấy hôm nay nên đi cục dân chính giải quyết chuyện này đi!" Dì Hoàng lại nói.
"Không phải không được. Nhưng làm phiền hàng xóm láng giềng giúp dọn đồ, còn
có 1000 đồng này phải đưa trước mặt mọi người." Sở Từ nhìn Thôi Hương
Như, nói thay chị.
Mặc dù tiền bạc không lộ ra ngoài, nhưng có người làm chứng tốt hơn sau đó bị dì Hoàng quỵt nợ.
Dì Hoàng vừa nghe cảm thấy đau nhói trong lòng. Nhưng nghĩ đến con trai cuối cùng cũng gật đầu."Dọn! Dọn đi! Mang của hồi môn đi, nhưng nếu dám trộm đồ trong nhà chúng tôi..."
Dì Hoàng nói nói một nửa thì nhìn thấy ánh mắt Sở Từ giống như muốn giết
người nhất thời nuốt xuống, hầm hừ xoay đầu lôi con trai đi vào trong
nhà.
"Chị Hương Như, vì người như vậy không đáng giá." Sở Từ an
ủi Thôi Hương Như một câu, nói tiếp: "Chị xem mấy thứ này muốn dọn đi
đâu?"
"Chị... không biết." Nước mắt của Thôi Hương Như vẫn chưa ngừng, có miệng khó trả lời.
Ba mẹ chị đã qua đời. Trước kia chị là con gái út và con gái duy nhất
trong nhà, cho nên được cưng chiều yêu quý. Nhưng bây giờ mấy người anh
đều đã lập gia đình, giữa bọn họ cũng có chút mâu thuẫn. Nếu chị về nhà
mẹ đẻ tìm mấy anh khẳng định sẽ mang lại nhiều rắc rối cho bọn họ. Dù
sao anh trai tuy thân nhưng vẫn còn chị dâu. Nếu chị ở lâu ngoại trừ nhà mẹ đẻ, chị thật sự không có nơi khác đặt chân.
"Đến nhà thím đi!"
Lúc Sở Từ cũng đang đau đầu thì mẹ Xuyên Tử không biết từ đâu xông ra:
"Hương Như, cháu vẫn luôn quan tâm đến Xuyên Tử nhà thím. Người làm thím này dù sao cũng phải đứng ra có phải không? Nếu cháu không chê thì tạm
thời ở trong nhà bên cạnh nhà thím đi. Căn nhà đó vốn dĩ là ba mẹ chồng
thím ở. Chẳng qua sau khi ba chồng qua đời thì thím đã đón mẹ chồng qua ở chung thuận tiện chăm sóc. Căn nhà kia để trống, bên trong cũng có
giường, người ở cũng không thành vấn đề."