Editor: demcodon
Gia đình có nhiều con trai khó tránh khỏi sẽ có xích mích, điều này Sở Từ hiểu.
Cho nên càng nên phân biệt rõ hơn và nhìn thấu đáo hơn.
Hoắc thần tiên chỉ suy nghĩ vì người khác, nhưng ở trong mắt người khác có lẽ cảm thấy ông là tên ngốc dễ lừa gạt, dễ dụ.
Lúc này, Hoắc thần tiên hơn nghẹn không nói nên lời.
Ông là một ông già, thực sự hiểu rõ những việc này, chỉ là không thích nói mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Sở Từ hiểu rõ như thế, trong lòng hơi lẫn lộn.
Sở Từ cho ông cảm giác không giống như cô bé bồng bột có tinh thần hoạt bát, càng như là một bà cụ non đa mưu túc trí, không bao giờ chịu thiệt thòi.
Ông cảm thấy đứa trẻ như vậy phải chịu quá nhiều áp lực và khói bụi, không tốt cho sức khỏe tinh thần.
Nhưng ông phải thừa nhận với tính tình khôn khéo như vậy sẽ không chịu thiệt thòi, mới có thể cho những người xung quanh một cuộc sống tốt đẹp.
“Khụ khụ khụ...” Sau khi suy nghĩ nhiều, ông cụ không khỏi ho khan mấy tiếng.
Hoắc Hạnh Quả nhìn thấy vội vàng hiểu chuyện tiến lên, một trái một phải nắm tay Sở Từ và ông nội.
“Hạnh Quả, cháu có phải cảm thấy ông nội rất ngốc hay không?” Trên đường về nhà, ông cụ thở dài và hỏi khẽ.
“Ông nội không phải ngốc, mà là lương thiện.
Cháu cũng biết ông nội không thích nghe người khác tranh cãi vì tiền.
Ông cảm thấy gia đình càng quan trọng hơn tiền bạc.” Hoắc Hạnh Quả hiểu chuyện nói.
Nhưng sau khi nghĩ lại nói: “Ông nội là có ý tốt, nhưng cháu cảm thấy cô nói cũng đúng.
Cho nên nếu tương lai cháu làm bác sĩ, cháu nhất định phải tận tâm giống ông nội vậy.
Nhưng lúc nên lấy tiền thì cháu cũng sẽ không nương tay.
Đặc biệt là đối với những người xấu.”
Hoắc Thần Tiên nghe vậy hai tay cứng đờ, liếc mắt nhìn Sở Từ một cái.
Chỉ nhìn thấy Sở Từ nhướng mày lên, khóe miệng giật giật, cười khiêu khích