Sở Từ nhìn con diều này. Sau khi thất thần một lát đưa đến trước mặt Sở
Đường, nhướng mày nói: "Chị biết em thích, lát nữa sẽ làm cho em mấy
cái."
Khóe miệng Sở Đường giật giật. Khi nào cậu nói thích nó chứ?
"Chị A Từ! Con diều này thật là đẹp, em có thể xin một con không?" Xuyên Tử
đã sớm không còn tâm trí làm bài tập tiếp nữa, mở to đôi mắt sáng lấp
lánh hỏi.
"Em gọi chị là cái gì?" Sở Từ cau mày.
"Là chị A Từ." Xuyên Tử hơi sửng sốt. Thím Quế Vân đang tự luyện tập đan cũng ngẩn ra.
"Nếu là em trai của chị sao còn hỏi xin chứ? Chờ em làm xong bài tập thì chị cũng làm cho em một con." Sở Từ sang sảng nói.
Xuyên Tử nghe xong câu này trong chớp mắt rất vui vẻ. Mà Trương Quế Vân ở bên cạnh nhìn thấy con diều trong tay Sở Từ lấy lại tinh thần hỏi: "A Từ,
những thứ này cháu... là học từ ai vậy?"
Làm diều nhìn cũng không khó, cũng chỉ là mấy que trúc mỏng. Nếu thật sự để cho bà làm khẳng
định không có khả năng thành công. Bởi vì con diều này chú ý cân bằng,
chỉ cần mắc một lỗi nhỏ sẽ không bay lên được. Hơn nữa cá chép trên đó,
khẳng định cũng vẽ không đẹp bằng Sở Từ.
Những con diều này bên
ngoài cũng có bán, vật liệu rắn chắc hơn, trang trí ở trên cũng không
phải giấy. Nhưng không có ý nhị như con diều của Sở Từ. Bà không biết
được mấy cái chữ to, kỳ thật cũng không biết ý nhị là gì. Nhưng chỉ cảm
thấy con diều này thật xinh đẹp, một chút dung tục cũng không có.
"Lúc rãnh rỗi thì suy nghĩ ra." Sở Từ trả lời có lệ một câu, không có giải thích tỉ mỉ.
"Cũng thật lợi hại, cô nhóc cháu thật khéo léo." Trương Quế Vân cúi đầu nói một câu, ánh mắt cũng hơi sâu xa.
Trước đó bà đối xử với Sở Từ không giống với những người khác hoàn toàn bởi
vì con trai mình, còn có Sở Đường là người học văn hoá này. Nhưng bây
giờ xem ra, Sở Từ còn mạnh hơn Sở Đường không ít. Nếu như cuộc sống dựa
theo cô, cả ngày làm ra nhiều thứ mới, không chừng cuộc sống sau này còn tốt hơn những người khác trong thôn.
Nói bà giống như Thôi Hương Như không có một chút tư tâm kia tự nhiên là không có khả năng. Nhưng
mặc
kệ như thế nào, hai chị em này không thể coi khinh. Tương lai vẫn có thể giúp thì giúp cho ổn thỏa.
Sở Từ cũng không biết vì một con
diều có thể làm cho Trương Quế Vân suy nghĩ nhiều như vậy. Ánh mắt cũng
không dừng lại trên người hai mẹ con.
Sở Đường vừa dạy Xuyên Tử
làm bài tập vừa dạy cho Trương Quế Vân các kiểu đan bện. Mà Sở Từ đã bắt đầu nghiên cứu những khúc gỗ đó.
* * *
Sau khi cuộc sống này kéo dài hơn nửa tháng, các thôn dân đều bị sốc bởi một chuyện lớn.
Trong thôn có đứa con trai thứ hai nhà họ Từ phải bị mẹ kế đưa đến nhà người
khác làm con rể. Lúc đang thảo luận về hôn sự thì lấy dao cắt cổ tay.
May mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời, xem như bảo vệ được tính mạng.
Bởi vì trong nhà không có nhiều tiền, cho nên sau khi băng bó miệng vết
thương xong người đã được đưa về nhà, không ít thôn dân vây quanh xem
cậu nhóc kia.
Lúc Sở Từ nghe được tin này cũng bị sốc, không có
nghĩ gì nhiều. Nhưng phản ứng của Sở Đường rõ ràng là lớn hơn. Dù sao
cậu quen Từ Nhị nhà họ Từ kia, cũng có loại cảm giác có cùng cảnh ngộ.
Cho nên lúc nghe được tin này là người đầu tiên chạy qua.
Sở Từ
cũng không có hứng thú, đứng ở trong nhà không nhúc nhích. Nhưng sau một tiếng nàng hối hận. Bởi vì ngoài cửa đột nhiên có một đám người, hai
mắt Sở Đường đỏ bừng. Trong đám người còn có người bị thôn dân dùng cáng đơn giản nâng lên, nhìn qua nửa chết nửa sống.
"Đây là..." Khóe miệng Sở Từ run rẩy, có loại dự cảm không tốt.
"Chị... em... em..." Sở Đường ấm úng một hồi nói không ra lời.
Sau đó một người phụ nữ vừa thấy Sở Đường như vậy lập tức đứng dậy nói: "Sở Từ, hôm nay tao giao Từ Nhị này cho mày. Nếu như chết ở chỗ mày thì
không liên quan gì đến tao..."