Không chỉ vậy, Sư đoàn trưởng Dịch nghĩ đến cảnh đứa con gái có lòng tự trọng siêu mạnh của mình mở miệng rao hàng, trong lòng càng như cào ngứa, ước gì có thể tận mắt nhìn thấy điều đó.
Hơn nữa y cũng có thể cảm giác được con gái tuyệt đối không có nói dối, giọng khàn này chính là bằng chứng.
Thảo nào hôm nay tức giận như vậy.
Thì ra là đột phá cực hạn.
Có vẻ như trước đây y quá nhân nhượng với con Tình.
Nếu sớm nghiêm khắc dạy dỗ thì chưa chắc không thể trở thành một cô gái tự lập mạnh mẽ, cũng sẽ không vì Từ Vân Liệt mà khóc lóc ầm ĩ như vậy.
“Vậy ngày mai con còn đi nữa không?” Sư đoàn trưởng Dịch hơi chờ mong hỏi.
Dịch Tình suy nghĩ rồi nói: “Con muốn đi.
Dù sao con đã rút khỏi quân y, con cũng không trở về được.
Nhưng Sở Từ quá đáng, khắp nơi nhằm vào con, còn ỷ mình là bà chủ cứ hỡ một chút lại uy hiếp kêu con cút đi, làm cho con không thể không nghe lời cô ta nói.
Con đến bệnh viện của cô ta là muốn nhìn xem cô ta có phải có ba đầu sáu tay hay không, cũng không phải thực sự muốn bị cô ta sai bảo!”
“Vậy thì cách này cần phải tự con suy nghĩ.
Hôm nay ba cũng đặc biệt đi tìm chú Thẩm của con hỏi thăm.
Ông ấy cũng nói con bé Sở Từ này tính tình thẳng thắn, không thích những người nói chuyện lòng vòng.
Cho nên con muốn con bé lịch sự với mình, chỉ sợ phải dùng thực lực của mình mới chinh phục được con bé, cũng làm cho con bé chấp nhận con.” Sư đoàn trưởng Dịch nói có tổ chức, lời nói trong ngoài cũng không dám khen ngợi Sở Từ quá mức.
“Cô ta quả thực là người nóng nảy, một câu không hợp đã tức giận, không chừa cho con chút mặt mũi nào.” Dịch Tình lẩm bẩm, lại nói: “Ba à, nếu là ba bị cô ta mắng một trận, trong lòng sẽ không tức giận sao? Nếu như có thể, ba sẽ ước gì có thể một bắn chết cô ta đúng không?”
Sư đoàn trưởng Dịch nghe vậy không nhịn được cười: “Còn tùy vào những gì con bé mắng có lý hay không.
Tình