Bà cụ trừng mắt nhìn, nhưng thấy Sở Từ căn bản không phải nói giỡn, trực tiếp đi đến quầy lấy ra một hộp thuốc, không nói một câu đã nhét vào trong tay bà.
Nếu ngay từ đầu Sở Từ đã cắn răng không thừa nhận thân phận của mình, được Đại tá Bạch làm hậu thuẫn thì ai cũng không làm gì được nàng.
Thậm chí Từ Phú Niên cũng sẽ được giấu giếm cả đời.
Nhưng đây không phải là điều nàng muốn.
Lúc trước cả nhà của Từ Phú Niên biết đến sự tồn tại của nàng và Sở Đường nhưng không quan tâm.
Vậy bây giờ nàng muốn cho ông cảm nhận trơ mắt nhìn con ruột của mình trở thành con cháu của gia đình khác.
Lúc trước ông xem thường, sau này để cho ông trơ mắt nhìn.
Sau đó lại không thể trèo cao.
“Bà à, thuốc này bà nên uống đúng giờ.
Nhưng bây giờ tốt nhất uống một viên, kẻo cho sau này bệnh ngày càng nặng.
Ngay cả nhà ở đâu cũng không nhớ.” Sở Từ nói với vẻ mặt chân thành.
“Uống thuốc gì chứ? Tao không uống! Sở Từ, tao là bà nội của mày.
Ba Từ Phú Niên của mày là con trai cả của tao.
Mẹ Tú Hòa của mày lúc trước là tự tao đi xem mắt đấy!” Bà cụ nói đạo lý.
Sở Từ híp mắt lại, mấy giây sau mới cười phá lên: “Thì ra là đồng hương, chẳng trách nhận ra tôi.
Bà à, về tình cảm tôi có thể tha thứ cho bà khi nghĩ rằng tôi là cháu gái của bà.
Dù sao hồi đó mẹ tôi cũng là hoa khôi trong thôn, đàn ông theo đuổi bà có thể xếp hàng từ đầu thôn đến cuối thôn.
Con trai của bà cũng chính là chú Từ là người không đáng tin cậy nhất, cả ngày quấy rầy làm mẹ tôi phiền không chịu nổi.
Sau này có lẽ là thôn trưởng làm chủ đuổi cả nhà mấy người ra ngoài.
Mấy người trong một đêm đã biến mất không có dấu vết.
Lúc này mẹ tôi mới được sống yên.”
“Nhưng có thể bà không