Một cú đá vừa rồi của Sở Từ chỉ là một bài học cho ông ta đừng nói lung tung.
Bây giờ nhìn thấy ba Đường đằng đằng sát ý, nàng sẽ không khách sáo với ông ta.
Nàng duỗi tay ra giật mạnh, trở tay lại kéo một cái.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trực tiếp ấn người quỳ xuống, vỗ mạnh vào sau đầu một, tiếp theo túm tóc nói: “Tên lính nghèo? Ông có giỏi thì nói thêm một câu nữa đi?”
Từ Vân Viễn hơi sửng sốt, Sở Từ tức giận là bởi vì những lời này? Y còn tưởng rằng Sở Từ chỉ là bởi vì có thêm họ hàng quăng tám sào cũng không tới chứ.
“Khốn kiếp! Mày dám đánh tao hả? Mày có biết tao là ai không?” Ba Đường giận dữ rú lên, làm cho những nhân viên bên ngoài giật mình.
Nhưng bọn họ đã nhìn quen với dáng vẻ kỳ lại của Sở Từ, cũng không ai tiến vào can ngăn.
Sở Từ thấy ông ta không hiểu chuyện lại đấm vào mặt ông ta một cái.
Chỉ nghe một tiếng ‘phốc’, ba Đường phun ra một họng máu.
Ông ta mơ hồ cảm thấy trong miệng có cái gì lung lay, hơi không rắn chắc.
“Tôi hỏi ông, ai là tên lính nghèo? Không biết nói chuyện hả?” Sở Từ nhíu mày tỏ vẻ không vui, cứ như thể giây tiếp theo nếu ba Đường không trả lời đàng hoàng thì sẽ bóp cổ ông ta đến chết.
Ông cụ đứng bên cạnh cũng hoảng sợ, nhưng cũng không ngăn cản.
Thậm chí...!trong lòng còn dâng lên cảm giác vui sướng.
Ngoài cháu gái ruột của mình, những người thừa kế tài sản lớn của nhà họ Đường còn có Đường Vĩ trước mặt và hai đứa chái trai khác.
Nhưng Đường Vĩ làm người hơi nham hiểm.
Sau một hồi đấu tranh, nó càng thêm đắc thế.
May mà ông nhìn thấy Từ Vân Viễn và Đường Vĩ không cùng một loại người nên mới giúp đỡ Từ Vân Viễn.
Bề ngoài nhìn như giao hết quyền lợi cho Đường Vĩ, thậm chí còn để Đường Vĩ thuận lợi loại trừ hai người anh em khác.
Nhưng trên