Từ Nhị nhìn bóng dáng mạnh mẽ của Sở Từ rời đi, tâm tư vẫn phức tạp như
cũ. Thật sự là chuyện xảy ra hai ngày nay đã vượt qua nhận thức thông
thường của gã, thật sự không biết rốt cuộc nên dùng loại thái độ gì để
đối mặt với Sở Từ.
Nhưng Sở Từ muốn cũng không nhiều như vậy.
Trên đường lên núi còn không quên lộ diện và chào hỏi trước mặt các thôn dân. Từ sau khi nàng tự lực cánh sinh, thái độ không ít người đối với
nàng đều tốt không ít, nhìn thấy nàng cũng sẽ không cố ý tránh né giống
trước kia, xem như một tiến bộ.
"Thí chủ... lần sau mong rằng
thí chủ có thể lý trí một chút, không nên hành động thô lỗ. Bởi vì đánh
người cũng sẽ bị trừ công đức, nó sẽ ảnh hưởng đến linh thụ kết quả..."
Tiểu hòa thượng cắn răng một cái, vẫn là nói ra lời trong lòng.
Sở Từ nhếch khóe miệng lên: "Cho nên nói, ý của cậu chính là sau này tôi
chỉ có thể làm cô gái ngoan ngoãn? Bây giờ nói cho tôi biết ngay cả dùng tay cũng không được, vậy cậu nói thật đi, dùng miệng thì sao? Không
phải ngay cả chữ thô tục cũng không thể nói chứ?"
"Nói một ít lời mịt mờ thì không sao..." Giọng tiểu hòa thượng hơi nhỏ, nói tiếp: "Là
như vầy, người có tội ác - trên đời có luân hồi. Kiếp trước thí chủ chủ
yếu là sát nghiệt nặng. Cho nên sách Phúc Duyên yêu cầu thí chủ cố gắng
không nên có suy nghĩ giết người, càng không thể giết người. Về phần mặt miệng lưỡi, chỉ cần không vượt quá giới hạn tạm thời không thành vấn
đề."
Không được giết người? Sở Từ nhíu mày nói: "Vừa rồi tôi chỉ là vuốt ve cô ấy hai cái nhẹ nhàng."
"Cho nên chỉ trừ một phần nhỏ công đức được thí chủ tích góp từng tí một mà
thôi, ảnh hưởng không lớn." Tiểu hòa thượng thành kính nói.
"So với việc kêu cậu đọc kinh thì sao?" Sở Từ nói tiếp.
"Thí chủ, lời kinh trong miệng tiểu tăng có tác dụng độ hóa và an tâm. Đặc
biệt là mấy ngày trước đó thí chủ luôn kêu tiểu tăng siêu độ cho vong
linh, cho nên hao phí rất nhanh. Mà thần chú an tâm bình thường kỳ thật
tiêu hao rất ít, trừ công đức cũng giống như vừa rồi, ảnh hưởng đến linh thụ cực kỳ ít. Nhưng... thí chủ hãy nhớ lấy, đừng tích nhỏ thành lớn."
"Vậy nếu... tôi thật sự giết người thì sao?" Sở Từ nhỏ giọng nói tiếp.
"Chia thiện
ác." Tiểu hòa thương Ngộ Trần vội vàng A di đà Phật một hồi mới
nói: "Thí chủ nếu thật sự giết người, đối phương kia sinh thời trải qua
cũng sẽ bị sách Phúc Duyên ghi lại. Sách Phúc Duyên thì sẽ phán xét mức
độ thiện ác của người này. Nếu đối phương thường làm việc thiện tích
đức, hoặc là bản tính bình thường cũng không đại ác. Như vậy thí chủ trả giá sẽ khá lớn, trừ công đức và còn có thể làm cho thí chủ gặp đau khổ
bóng đè. Nhưng nếu đối phương là người đại ác, vậy thì sẽ trừ công đức
ít hơn."
Sở Từ khịt mũi coi thường, dựa theo quy định này đó không phải nói chỉ cần giết người thì phải nhận trừng phạt sao?
"Thí chủ, thế giới này có những hạn chế về mặt pháp luật. Thí chủ cũng không phải là thẩm phán, không có tư cách quyết định sống chết của người
khác. Cho nên, thí chủ cũng đã nhìn thấy một chút chỗ tốt, cố gắng học
tập những kỹ năng mà sách Phúc Duyên dạy làm một người bình thường."
Tiểu hòa thượng nói tiếp.
Sở Từ khẽ thở dài, nàng thật ra tình
nguyện bản thân sống ở loạn thế, tùy ý phóng khoáng, hoặc là cho nàng
một thân phận có thể đấu tranh anh dũng. Mà không phải chỉ có thể lục
đục với bà mập cô nhóc trong thôn.
Bất quá nếu việc nặng vốn dĩ không phải dành cho bản thân nên cũng không cần phải chọn nó, tạm chấp nhận đi!
Sở Từ không có một trái tim thương xuân buồn thu. Sau khi biết hạng mục
công việc mình nên tránh thì bắt đầu cố gắng làm việc, chặt hai cây củi
khô về.
* * *
Cùng lúc đó, trong nhà họ Hoàng cũng là một cảnh quỷ thần khiếp sợ. Chỉ thấy Hoàng Lan ngồi dưới đất vừa khóc vừa ầm ĩ.
Hoàng Kiến Tân với vẻ mặt xấu hổ. Dì Hoàng tức giận hừng hực. Ngay cả
Hoàng Kiến Dân là "người thành thật" cũng để lộ ra vẻ tức giận.