Editor: demcodo
Chính cái gọi là dân không đấu với quan. Mặc
dù là chức quan chỉ nhỏ như hạt mè cũng không phải nàng có thể đắc tội
được. Huống chi, thôn trường này vốn dĩ là ý tốt. Nếu nàng không nể mặt
bọn họ, tương lai muốn tìm thôn trường làm việc thì khó khăn cũng cao.
Hộ khẩu của nàng và Sở Đường đều ở thôn Thiên Trì. Tương lai Sở Đường đi
học và xảy ra các hoạt động xã hội khác đều một giấy chứng minh từ cán
bộ thôn.
"Thì ra là như vậy, thật sự là cảm ơn bác thôn trường.
Cám ơn mọi người còn có thể nghĩ đến cháu và Sở Đường." Lúc này, Sở Từ
cười tủm tỉm nhận giấy chứng nhận đất ruộng vào trong tay. Ánh mắt chợt
lóe, thuận miệng nói tiếp: "Cháu và Sở Đường có thể sống lớn như vậy đều nhờ thôn dân chăm sóc. Vốn dĩ cũng không cầu quá nhiều, nhưng không
nghĩ đến chuyện chia đất ruộng tốt như vậy cũng có thể đến phiên chúng
cháu. Quả thật chính là bánh có nhân từ trên trời rớt xuống."
Trong lời nói đĩnh đạc của Sở Từ nghe qua giống như dân quê mùa. Nhưng thôn
trường rất hài lòng với thái độ của cô như vậy: "Vốn dĩ chúng tôi cũng
không nhớ tới, cũng may dì Hoàng của cháu nhắc nhở một tiếng. Cho nên
lát nữa cháu nhớ đến cảm ơn bà ấy."
"Thật không, thì ra là dì
Hoàng." Sở Từ cười cười: "Cám ơn thôn trường nhắc nhở, cháu nhất định sẽ báo đáp dì ấy thật tốt. Nhưng... vụ thu hoạch mùa thu cũng sắp đến,
cháu mới chia đất. Cho nên lần này cháu chỉ sợ không có biện pháp giao
lương thực nộp thuế được."
"Theo lý thuyết, lần này chia vốn dĩ
chính là chờ sau vụ thu hoạch mùa thu. Nhưng chúng tôi nghĩ chỗ này cũng rãnh rỗi, trước hết giao cho cháu. Chờ mùa xuân năm sau cháu lại giống
như những người khác. Nhưng tránh cho những người khác trong thôn bất
mãn, lần này lúc nộp lương thực nhìn xem căn cứ số định mức, cháu chỉ
cần giao một nửa số của những người khác cũng dễ làm thôi, không có
lương thực thì có thể lấy tiền." Thôn trường nói lời tốt.
Sở Từ
vừa nghe lời này cũng coi như hiểu được tại sao dì Hoàng nhiều chuyện
như vậy. Đối với thôn dân mà nói đất trồng tự nhiên là càng nhiều càng
tốt. Cho nên dì Hoàng làm chuyện này ở trong mắt người khác xác thật là
chuyện tốt. Thậm chí, nếu việc này xảy ra sau vụ thu hoạch mùa thu, Sở
Từ thậm chí cũng sẽ cho rằng dì Hoàng bị hỏng đầu rồi mới có thể có lòng tốt như thế.
"Thôn trường, bác cũng không phải không biết
cháu
trải qua những ngày tháng như thế nào. Lương thực cũng giống như tiền,
đều không có." Sở Từ nói tiếp.
Thôn trưởng này nhìn qua mặt mũi
hiền lành, nhưng thường là liên lụy đến lợi ích trong thôn lại không có
khả năng nhả ra. Trước kia Sở Từ mặc dù là thật sự trộm cướp cũng bất
quá là việc nhỏ. Nhưng lương thực nộp thuế thì khác, căn bản không có
bất luận khả năng khai ân.
"Sở Từ, dựa vào tình huống nhà cháu
căn bản vốn dĩ không tư cách chia. Nhưng bây giờ phá lệ với cháu, chia
cho cháu. Vậy dựa theo quy củ là được, cháu nói có đúng hay không? Hơn
nữa, dì Hoàng cháu cũng nói cháu muốn lấy ruộng sớm một chút, chỉ cần
ruộng tới tay thì không để bụng giao bao nhiêu lương thực, lời này bác
đều nhớ kỹ." Quả nhiên, thôn trường lập tức lạnh mặt nói: "Gần đây cháu
làm ra không ít đồ, lòng bác đều rõ ràng, kiếm tiền từ những thứ đó
không đến mức ngay cả lương thực nộp thuế một lần cũng không được sao.
Cho nên bác khuyên cháu vẫn là hiểu chuyện một chút sẽ tương đối tốt."
Sau khi Sở Từ nghe xong thật ra không tức giận, trên mặt còn hiện ra mỉm
cười: "Thôn trường nói đúng, vừa rồi cháu cũng là nhất thời kích động
nói sai."
Hóa ra chuyện lần này là một tay dì Hoàng tác hợp. Thậm chí còn hứa hẹn nộp thuế lương thực thay nàng, trách không được thôn
trường sẽ tích cực như vậy chia ruộng cho nàng.
Nàng cũng sẽ
không ngốc đi chống lại thôn trưởng bây giờ. Thời buổi này, một câu của
cán bộ thôn thậm chí có thể quyết định sống chết của bạn. Nàng nghe Sở
Đường nói, trước kia bởi vì mặc dù trong nhà không có cơm ăn, nhưng lúc
nộp lương thực cũng đều phải giao. Nếu không cán bộ thôn cho dù treo bạn lên bêu trước đám đông thôn dân, vậy cũng không có ai ra mặt thay bạn.