Trong lòng nghĩ đến Thôi Hương Như, trong đầu Hoàng Kiến Dân cũng không ngừng hiện lên gương mặt của cô.
Vợ của hắn trông thật đẹp, lộ ra một mùi thơm sách vở, giống như là tiểu
thư khuê các nhà địa chủ trước kia. Tính tình Hương Như rất tốt, kết hôn 5 năm đến nay căn bản chưa từng tức giận với hắn. Mọi chuyện đều chăm
sóc người chồng này là hắn, mà duy nhất không được hoàn mỹ chính là
không có con.
"Mẹ, con nhất định phải cưới Bách Linh sao?" Hoàng Kiến Dân hơi u oán nói.
Vừa nghe lời này, dì Hoàng lập tức dừng công việc trong tay trừng mắt nhìn
hắn: "Thế nào? Con còn muốn đổi ý hả? Con bé Bách Linh kia có gì không
tốt? Trong nhà nó chính là gia đình duy nhất có mấy chục ngàn đồng trong thị trấn chúng ta, cưới nó, tương lai nhà chúng ta sống như thế nào?
Con cũng đừng luẩn quẩn trong lòng."
"Gia đình có mấy chục ngàn
đồng, gia đình có mấy chục ngàn đồng, không phải là tiền nhiều hơn một
chút sao?" Hoàng Kiến Dân lẩm bẩm một câu nói tiếp: "Dáng vẻ của Bách
Linh kia kém xa Hương Như! Hình thể cũng chắc nịch, nếu phát triển thêm
mấy năm nữa có thể theo kịp Sở Từ!"
Mấy ngày nay đến bây giờ,
người trong nhà đều nói Tôn Bách Linh trông tốt. Nhưng đôi mắt của hắn
không bị mù. Tôn Bách Linh cao gần bằng hắn, vai rộng eo tròn, làn da
cũng đen. Nếu không phải như vậy sao có thể đến lượt hắn cưới lần hai
chứ?
"Hương Như, Hương Như! Con có phải đi gặp hồ ly tinh kia hay không? Kiến Dân, con tốt nhất là dừng suy nghĩ đó lại cho mẹ! Cũng
không nghĩ lại mấy năm nay mẹ con chúng ta chịu bao nhiêu khổ, cưới đứa
Tang Môn tinh* kia làm con dâu, mẹ đến bây giờ cũng chưa ôm được cháu
nội. Người khác có con dâu hầu hạ, còn mẹ thì sao? Còn phải xem sắc mặt
con dâu!" Dì Hoàng lập tức quát.
(*Tang Môn tinh - sao Tang Môn: ý nghĩa rất độc, báo hiệu cho tang tóc, tai nạn chết người, họa lớn.)
Hoàng Kiến Dân trong chớp mắt nghẹn họng, há miệng không nói nên lời.
Hoàng Lan cũng ngóng trông chị dâu mới nhanh chóng vào cửa. Cho nên đi theo
phe dì Hoàng, vội vàng nói không ít lời hay thay Tôn Bách Linh, thuận
tiện nói Thôi Hương Như không đáng một đồng.
* * *
Cùng lúc đó, Sở Từ đang ở trên núi cao nhìn xuống vị trí ruộng trong thôn.
Đất dưới chân núi râm mát, lại nhiều đá vụn cỏ dại. Cho nên ruộng không
nhiều lắm, mà ruộng của các
dân thôn có khi là ở trước cửa nhà. Nhưng
phần lớn là ở hai bên đường, diện tích không nhỏ.
Vị trí Sở Từ
đang đứng vừa lúc có thể thấy được vị trí ruộng đất nhà dì Hoàng. Hơn
mười mẫu ruộng nhà bà có hơn phân nửa đều ở chung một chỗ, cánh đồng lúa nước vàng mang một mùi thơm nồng đậm.
Lúa này còn khoảng một
tháng nữa là có thể thu hoạch. Sau khi phơi nắng lại lựa ra những hạt
gạo tròn no đủ loại một nộp lên, mà gạo còn dư lại miễn cưỡng đủ cho cả
nhà ăn. Đương nhiên, nếu có dư lương thực phía trên cũng sẽ thu mua,
chẳng qua cũng là giá thấp.
"Khoảng cách này hơi xa, tiểu hòa
thượng, cậu nhìn xem giúp tôi vị trí nào cách ruộng nhà họ Hoàng gần
nhất, hơn nữa che dấu tốt nhất?" Sở Từ nhìn chằm chằm những đồng ruộng
này nói.
Những đồng ruộng từng mảnh nằm sát nhau, muốn lợi dụng chúng nó trả thù là lựa chọn tốt nhất.
Dì Hoàng mặc dù nói tặng nàng bảy mẫu ruộng. Nhưng dùng tâm tuyệt đối xem
như ác độc. Dù sao một khi lương thực nộp thuế này nàng không giao ra
được, đất có lẽ không còn không nói, còn có thể không công bị cán bộ
thôn nhìn chằm chằm. Thôn trường nếu như ôn hòa một chút phê bình trước
mặt thôn dân còn chưa tính. Nhưng nếu thật sự tức giận lên nàng bắt lại
giam một thời gian, thậm chí đánh chết cũng làm được.
"Thí chủ muốn làm gì?" Tiểu hòa thượng có loại dự cảm không tốt.
"Chỗ cao kia thế nào? Khoảng cách đến đồng ruộng nhà họ Hoàng chỉ có khoảng 100 mét." Sở Từ chỉ vào một gò đất nhỏ xa xa nói.
Chòi nhỏ kia được xây trên gò đất. Bất quá cũng chướng tai gai mắt, chỉ dùng cỏ tranh trải ra mà thôi. Hơn nữa đã qua mấy năm, trải qua gió táp mưa
sa thanh gỗ đều trở nên mục, toàn bộ chòi đều xiêu vẹo, gần như sắp sụp
đổ.