Dung Tiểu Kỳ liếc nhìn Trạm Hải Lam, nàng dường như không có việc gì khép lại thiệp chúc mừng, nghiêng đầu thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ. Dung Tiểu Kỳ nghĩ đến Trang Uẩn Nhiên, bỗng nhiên nổi lên chút lòng trắc ẩn.
Nàng cũng không phải mong muốn Trạm Hải Lam đem Trang Uẩn Nhiên để ở trong lòng, chỉ là tình cảnh này tựa hồ nhắc nhở nàng, tại không lâu trước, nàng cũng đã trải qua sự tình đồng dạng.
Bất quá thời gian ngắn đủ để cho cả người nàng nhận thức biến hóa, trở nên nghiêng trời lệch đất.
Dung Tiểu Kỳ hít một hơi, đèn xanh sáng thì rất nhanh dung nhập dòng xe cộ, sau đó nói rằng: "Thiệp chúc mừng này là của cô Trang Uẩn Nhiên, là cô ấy viết."
Dung Tiểu Kỳ tận lực không có quay đầu đi nhìn biểu hiện của Trạm Hải Lam, cho nên lúc nói xong, nàng trong nháy mắt cảm giác thời gian đình trệ, nàng mong muốn Trạm Hải Lam có thể rất nhanh làm ra phản ứng, rồi lại không hy vọng thấy phản ứng nào đó trong tưởng tượng, Dung Tiểu Kỳ nghĩ bản thân cực kỳ hỗn loạn.
Mà xét đến cùng, là bởi vì Trạm Hải Lam, nữ nhân này rất biết xuyên lòng người chỗ trống, khiến người ta đối nàng sản sinh rất nhiều phản ứng, căn bản là vô pháp tự điều khiển.
Dung Tiểu Kỳ quay đầu lại, nhìn Trạm Hải Lam. Không thể lại trốn tránh.
"Em nói cái gì? " Thanh âm Trạm Hải Lam rất bình tĩnh, quay đầu xem Dung Tiểu Kỳ, nhãn thần tuyệt không nhu hòa, nếu như có thể dùng một từ hình dung, Dung Tiểu Kỳ nghĩ có thể là rất mãnh liệt.
Dung Tiểu Kỳ vì vậy còn nói: "Thiệp này là cô Trang Uẩn Nhiên viết, về phần người trong đó có phải là chị hay không, chuyện này em cũng không biết."
"Dừng xe." Trạm Hải Lam ngữ khí bình tĩnh nói.
Dung Tiểu Kỳ vô pháp làm trái, chỉ có thể nhìn nơi bên đường có thể dừng xe, liền đạp phanh lại.
"Em nói đây là thiệp do Trang tiểu thư viết, chứng cứ?" Trạm Hải Lam lời ít mà ý nhiều, nói thẳng.
Dung Tiểu Kỳ dừng một chút nói: "Chuyện này chị không cần hỏi đến, em chỉ là được người ủy thác."
Trạm Hải Lam xả ra một mạt cười: "Nói như vậy, em gặp qua cô ấy?"
Dung Tiểu Kỳ nói: "Chuyện này cũng không trọng yếu."
Trạm Hải Lam một chút nặng nề tựa trên chỗ ngồi, mở to hai mắt nhìn xa xa, cách một hồi mới nói: "Cô ấy ai đều bằng lòng gặp, là không muốn gặp chị."
Dung Tiểu Kỳ cảm thấy buồn bực: "Chị làm sao vậy?"
Được rồi, ý tứ phía sau những lời này kỳ thực là, giữa chị cùng Trang Uẩn Nhiên, rốt cuộc có hay không thiên ti vạn lũ, có hay không yêu hận tình cừu có thể làm mọi người ước ao đố kị?
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, dừng một chút nói: "Chị có việc, muốn về trước."
Dung Tiểu Kỳ vội la lên: "Chị làm gì bỏ qua lời em nói."
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, chăm chú nói: "Dung tiểu thư, em sở dĩ đem chị từ trong cuộc gặp khách nhân lôi ra, chỉ là vì muốn chuyển tấm thiệp này sao? Vậy em đã rất tận chức tận trách, hiện tại chuyện em cần làm đều đã làm, cho nên, kế tiếp không nên lôi kéo chị đi vòng quanh. Thuận tiện chị cũng muốn kiến nghị em, nên trở về trên cương vị công tác của bản thân."
"Những lời này em còn muốn nguyên trả lại cho chị." Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam đã mở ra cửa xe, nhịn không được nói, "Trạm Hải Lam, chị không phải người đại diện của em sao? Chị để nghệ nhân của mình tại mấy nơi xa xôi hẻo lánh tiến hành tuyên truyền thật buồn cười, không để ý an nguy nghệ nhân, cũng không có bất luận cái gì an bài hữu hiệu, chị nghĩ bản thân làm tốt chức trách công tác sao?"
Trạm Hải Lam quay đầu lại nhìn Dung Tiểu Kỳ, nhàn nhạt nói: "Công tác chức trách của chị có rất nhiều, em chỉ là một trong số đó. Chị tự nhận cân nhắc lợi và hại, chiếu cố đến hết thảy phương diện cần chiếu cố, cho nên, em đối chị chỉ trích vô hiệu."
Trạm Hải Lam nói xong thì đóng lại cửa xe, cố nhiên đi tới bên đường cái, sau đó bắt một chiếc xe rất nhanh ly khai.
Dung Tiểu Kỳ nhìn xe taxi rất nhanh đã không còn bóng dáng, bỗng nhiên nghĩ hình như mình bị Trạm Hải Lam dùng phương thức từ bỏ xảo diệu, hơn nữa là không hề che lấp vứt bỏ trên đường cái.
Dung Tiểu Kỳ cảm giác ủy khuất cực kỳ, Trạm Hải Lam biết nàng dùng tâm tình gì truyền lại thiệp này sao, nàng ấy biết nàng mất nhiều công phu mới tìm được Trang Uẩn Nhiên sao, nàng ấy biết nàng trước mặt Trang Uẩn Nhiên nói gì đó sao?
Trạm Hải Lam cái gì cũng không biết, cho nên mới có thể như vậy tiêu sái nghênh ngang rời đi.
Thực sự, khiến nàng thật không cam lòng.
Dung Tiểu Kỳ nhắm mắt, cắn răng quay đầu xe, theo Trạm Hải Lam về Tinh Quang.
Nếu Trạm Hải Lam đã phi thường tàn nhẫn hơn nữa cự tuyệt không để ý cảm thụ của nàng, như vậy kế tiếp nàng đại khái cũng có thể tỉnh táo lại, sẽ không tiếp tục như vậy hỗn loạn cùng ngu ngốc.
Dung Tiểu Kỳ trở lại Tinh Quang hỏi bảo vệ, nói thấy Trạm Hải Lam đã trở lại tòa nhà chính, hơn phân nửa là quay về phòng tiếp khách. Dung Tiểu Kỳ nghĩ Trạm Hải Lam sẽ ở phòng làm việc, sẽ đang ứng phó Âu Thượng Phong, lúc đi tới phòng chủ tịch, Dung Tiểu Kỳ nhưng phát hiện phòng khách không ai, mà phòng làm việc Trạm Hải Lam cũng đóng chặt cửa.
Ngoài cửa Trần Duyệt tại vị trí chính mình xử lý văn kiện.
Dung Tiểu Kỳ đi qua hỏi: "Trần trợ lý, Trạm đổng ở nơi nào?"
Trần Duyệt ngẩng đầu, phát hiện là Dung Tiểu Kỳ, ngẩn người, nhưng cũng không có hỏi nhiều, chỉ hồi đáp: "Trạm đổng không có ở đây, phòng làm việc không ai."
Dung Tiểu Kỳ vẻ mặt u sầu: "Chị ấy đi nơi nào, tôi tìm chị ấy có việc gấp."
Trần Duyệt khẽ buông tay: "Vừa rồi cũng có một văn kiện vội vã muốn chị ấy ký, tôi cũng tìm không được người, di động gọi thông, nhưng không ai tiếp."
Dung Tiểu Kỳ nghĩ kỳ quái, Trạm Hải Lam rõ ràng đã trở về, chẳng lẽ còn khả năng hư không tiêu thất?
Chị ấy có thể đi chỗ nào?
Dung Tiểu Kỳ tại hàng lang qua tới lui hai vòng, lúc đứng chờ thang máy, chợt thấy cửa thang máy mở một chút, bên trong xuất hiện