Bị Dung Tiểu Kỳ lấp kín môi lưỡi, tiếng khóc của Trạm Hải Lam quả nhiên ngưng lại, thế nhưng Dung Tiểu Kỳ có thể cảm giác được vai Trạm Hải Lam vẫn đang run, nàng nghĩ không ra phải nói cái gì để an ủi Trạm Hải Lam, thậm chí nghĩ bản thân mở miệng trái lại sẽ làm nàng ấy khóc đến càng hung, cho nên rốt cuộc nàng quyết định không can thiệp, để Trạm Hải Lam phát tiết cảm xúc chính mình.
Dung Tiểu Kỳ đỡ lấy thắt lưng Trạm Hải Lam, đem nàng ấy đặt trên sô pha vững vàng ngồi, sau đó để Trạm Hải Lam ghé vào trên vai mình. Nàng một bên hồi ức phương pháp dỗ dành cho người đừng khóc, một bên nhẹ nhàng vỗ vai cùng lưng Trạm Hải Lam, thẳng đến Trạm Hải Lam mơ mơ màng màng ngủ, Dung Tiểu Kỳ lúc này mới đem nàng ấy buông ngã vào trên sô pha, lúc đứng lên, thì phát hiện vai đã đau nhức đến không được.
Dung Tiểu Kỳ một bên xoa vai, một bên đi rửa mặt, trở lại phòng khách thì phát hiện Trạm Hải Lam đã hô hấp ổn định đang ngủ, tóc nàng ấy tán trên vai có chút rối loạn, Dung Tiểu Kỳ chợt thấy có chút lạnh, xoay người đến phòng ngủ Trạm Hải Lam chuẩn bị lấy một cái chăn, mới vừa đi đến cạnh cửa thì thấy đầu giường nàng ấy thả một cái khung hình, nàng hiếu kỳ cầm lấy tới xem, dĩ nhiên là ảnh Trạm Hải Lam cùng Trang Uẩn Nhiên tại phim trường, hai người khó có được song song nhăn mặt, nhìn qua phi thường khả ái. Dung Tiểu Kỳ thở dài, Trạm Hải Lam lúc đó cùng bây giờ quả thực như hai người khác nhau. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trạm Hải Lam vẫn đang ngã vào trên sô pha, thì thào lẩm bẩm: "Nếu như đều không phải Trang Uẩn Nhiên, chị sẽ là một nữ nhân rất khả ái."
Dung Tiểu Kỳ cầm chăn trở lại phòng khách đắp cho Trạm Hải Lam, suy nghĩ một chút mới phát hiện nàng ấy vốn không có an bài phòng ngủ cho nàng. Bởi vì vừa mới quyết định sẽ sống cùng nhau, Trạm Hải Lam khả năng phòng khách cũng chưa thu thập đi.
Dung Tiểu Kỳ thở dài, ghé vào trên sô pha bên người Trạm Hải Lam, nhìn nàng nói: "Ngày hôm nay rất vinh hạnh thấy dáng vẻ chị khóc, liệu ngày mai chị có trở mặt phủ nhận mình đã khóc hay không?"
Cho dù phủ nhận cũng rất bình thường đi, Trạm Hải Lam cho tới bây giờ đều có hai gương mặt.
Dung Tiểu Kỳ nghĩ nghĩ, dần dần cảm thấy bản thân cũng buồn ngủ nồng đậm, nàng ghé vào bên người Trạm Hải Lam, chậm rãi thì đã ngủ.
Một đêm an tĩnh trôi qua.
Trạm Hải Lam tỉnh lại giật giật thân thể, giương mắt thì thấy Dung Tiểu Kỳ đang ghé vào bên cạnh nàng ngủ, Nàng ngẩn người, nhẹ nhàng xê dịch Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ không hề động tĩnh, Trạm Hải Lam nhẹ tay nhẹ chân lấy ra thảm, cẩn thận phủ ở trên người Dung Tiểu Kỳ, lúc này mới đứng dậy.
Lúc Dung Tiểu Kỳ thức dậy, mặt trời đã không chút giữ lại chiếu xạ toàn bộ gian phòng, nàng khẽ vươn vai, mới vừa động thì phát hiện bả vai mỏi đến không được, đau đến nhíu chặt lông mày. Đang chuẩn bị thu hồi động tác, bỗng nhiên ngửi thấy một trận mùi thơm, nàng tâm trạng khẽ động, quay đầu nhìn, phòng bếp bên kia hình như đang bốc lên nhiệt khí.
Dung Tiểu Kỳ lững thững đi đến, quả nhiên thấy Trạm Hải Lam đang đứng trước bếp, một bên cầm sạn gỗ trở, một bên tỉ mỉ quan sát độ chín của thức ăn.
Trạm Hải Lam vẫn đang ăn mặc quần áo tối hôm qua, tóc buông rời rạc tán sau đầu được vấn lên bằng một cây trâm, nàng mang dép ở nhà rộng thùng thình, chânthon dài lộ dưới làn váy, thoạt nhìn hình như đã đứng yên thật lâu, chân trái của nàng đạp trên chân bên phải, đầu gối hơi chút bẻ cong.
Dung Tiểu Kỳ ngẩn người, nhìn nữa trong chảo, trứng gà vàng óng ánh nửa chín bốc lên nhiệt khí, bên cạnh đã có bánh mì nướng tốt, phao trà ngon cùng cà phê.
Trạm Hải Lam đã bận rộn thật lâu sao?
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nhớ tới, tựa hồ đã thật lâu nàng không có làm điểm tâm, tại đoàn phim có phần ăn dinh dưỡng, nếu như nàng ở nhà, thường thường dùng một ly trà hoa cúc thay cho bữa cơm, cũng không cảm giác đói hay muốn ăn gì khác.
Thế nhưng hiện tại thấy Trạm Hải Lam làm những món này, bỗng nhiên cảm giác bụng giống như đã đói thật lâu, rốt cuộc chờ tới một bữa ăn thịnh soạn.
"Em đã thức?" Thanh âm Trạm Hải Lam khinh phiêu phiêu truyền tới.
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, lập tức phản ứng đến, gật đầu nói: "Ừ, mới thức."
Trạm Hải Lam đem trứng gà lật qua, còn nói: "Điểm tâm sắp được rồi, em đi rửa mặt trước."
Dung Tiểu Kỳ ngẩn người, thuận theo xoay người, mới vừa khẽ động bước, bỗng nhiên lại nhớ tới nói: "Em ngày hôm nay hình như có một tiết mục phỏng vấn."
Trạm Hải Lam bình tĩnh trả lời: "Chị đã giúp em dời lên ngày mai, em hiện tại cả ngày đều không rãnh."
Vì sao muốn cả ngày không rãnh, Trạm Hải Lam chẳng lẽ không biết nàng thích nhất sáng sớm hoàn thành thông cáo, sau đó buổi chiều cùng buổi tối làm chuyện của bản thân sao?
Để làm chi muốn thay người khác làm quyết định như vậy.
Dung Tiểu Kỳ cảm giác bất mãn nhưng nuốt xuống, nhìn trước mắt Trạm Hải Lam vất vả như vậy làm cho mình bữa sáng, thì tha thứ nàng đi.
Trạm Hải Lam làm điểm tâm tuy rằng đơn giản nhưng rất ngon miệng, vị mặn ngọt đều nắm giữ phi thường thỏa đáng, hai chủng vị đạo hòa cùng một chỗ tuyệt không cảm giác đột ngột. Dung Tiểu Kỳ bất tri bất giác thì ăn hai phần sandwich, cộng thêm một tách lớn trà lài, thời điểm tỉnh ngộ, Dung Tiểu Kỳ ai oán nhìn Trạm Hải Lam: "Người đại diện lẽ nào không có trách nhiệm bảo chứng vóc người nghệ nhân sao?"
"Em bình thường cũng không ăn sao? Nghệ nhân chị biết đều ăn uống đầy đủ, đồng thời rất chú ý kết cấu ẩm thực, thuận tiện nhiều tham gia vận động, kỳ thực thông cáo nhiều căn bản là mập không được."
Dung Tiểu Kỳ giơ ngón tay làm bộ đếm đếm, nói: "Thế nhưng thông cáo của em ít đến đáng thương."
Trạm Hải Lam cúi đầu uống cà phê: "Em sốt ruột sao?"
"Em còn không có quên chị cùng em ước định."
"Em rất muốn thắng