Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nhớ tới cảnh Trạm Hải Lam đã từng đem nàng từ ổ chăn lôi ra, muốn nàng thổi tóc rồi mới được ngủ, bỗng nhiên cảm giác dường như đã có mấy đời. Trạm Hải Lam không e dè cảm giác của nàng, chỉ là nàng vô pháp đối loại cảm giác này định tính, cuối cùng tạo thành kết quả mà bản thân nàng cũng không biết phải làm sao.
Cho nên, đối với ý tốt của Trạm Hải Lam, hẳn là quả đoán cự tuyệt, hay làm ra dáng vẻ cái gì cũng không biết mà tiếp nhận?
Dung Tiểu Kỳ nghĩ bản thân cực kỳ giống một cái ngu ngốc, tại trước mặt Trạm Hải Lam căn bản là một chút phần thắng cũng không có.
Thế nhưng ngu ngốc cũng có quyền lợi cự tuyệt tiếp tục trở thành ngu ngốc, cho nên Dung Tiểu Kỳ quyết định từ bây giờ sẽ không tiếp nhận ý tốt của Trạm Hải Lam, coi như là loại hành vi rất bình thường cũng không được.
Dung Tiểu Kỳ nhắm mắt lại, đáy lòng yên lặng hạ quyết tâm, lúc này mới chậm rãi cảm thấy buồn ngủ.
Giữa mơ mơ hồ hồ, cửa tựa hồ mở, Dung Tiểu Kỳ thử mở mắt ra, nhưng thế nào cũng không mở ra được, người tiến đến phòng ngủ, hẳn là, hẳn là Trạm Hải Lam.
Chị ấy tới làm gì.
Dung Tiểu Kỳ đang muốn giãy giụa ngồi dậy, nhưng cảm giác Trạm Hải Lam đến gần nàng, tựa hồ dịch dịch chăn, lại giúp nàng tắt đèn bàn, lúc này mới khinh thủ khinh cước ly khai.
Dung Tiểu Kỳ buồn ngủ mông lung, không thể lại truy cứu nhiều, trở mình một hồi đã ngủ.
Ngày thứ hai lúc rời giường, Dung Tiểu Kỳ dự định tới phòng bếp nấu một ấm trà lài, nàng chân trần đi trên thảm, bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua mình ăn mặc áo tắm đi ngủ, thế nào hiện tại...
Dung Tiểu Kỳ cúi đầu nhìn lại, hiện tại trên người nàng ăn mặc chính là váy ngủ mềm mại bình thường, nàng căn bản nhớ không ra mình đổi y phục lúc nào. Bỗng nhiên nhớ tới Trạm Hải Lam tựa hồ đến qua phòng mình, Dung Tiểu Kỳ cả kinh, lập tức đi tới phòng ngủ Trạm Hải Lam chuẩn bị hảo hảo tra hỏi, đẩy cửa ra nhưng thấy phòng ngủ vắng vẻ, thảm và vân vân đều đã chỉnh lý tốt rồi.
Trạm Hải Lam đi nơi nào?
Dung Tiểu Kỳ đi vào phòng ngủ Trạm Hải Lam, rèm cửa sổ của nàng mở ra, sáng sớm gió thổi vào đem tấm màn cửa mỏng thổi bay bay, trên bàn nhỏ trước bệ cửa sổ bày hoa bách hợp mới mẻ.
Dung Tiểu Kỳ đi tới bên giường, ngửi ngửi mùi hoa.
"Em tìm chị? " Thanh âm Trạm Hải Lam đột nhiên xuất hiện ở sau người.
Dung Tiểu Kỳ lại càng hoảng sợ, quay người lại phát hiện Trạm Hải Lam ăn mặc trang phục vận động hưu nhàn, lỗ tai còn đang mang tai nghe không dây màu lam.
Thanh âm Trạm Hải Lam có chút thở dốc, Dung Tiểu Kỳ nghi hoặc: "Chị đi đâu?"
"Đến công viên gần đây chạy bộ." Trạm Hải Lam động tác lưu loát từ trong tủ gỗ lấy ra y phục, chuẩn bị đi phòng tắm, "Ngày hôm nay có mấy thông cáo phải thương lượng, em theo chị cùng nhau đến công ty đi."
Dung Tiểu Kỳ đang muốn gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới còn không có hỏi rõ ràng chuyện áo tắm, nàng nhìn Trạm Hải Lam một chút, lập tức nói: "Chị tối hôm qua thay đồ cho em sao?"
Trạm Hải Lam nhìn quét Dung Tiểu Kỳ: "Em thế nào lại hỏi như vậy?"
Dung Tiểu Kỳ nói: "Trong phòng chúng ta hai người, em là trực tiếp ăn mặc áo tắm đi ngủ, trừ chị ra còn có ai?"
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Em đã như thế chắc chắc, để làm chi còn chất vấn chị, tin tưởng suy nghĩ của em không phải được rồi."
Trạm Hải Lam nói xong thì khinh phiêu phiêu đi vào phòng tắm, Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, lúc phản ứng tới Trạm Hải Lam sớm đã đóng cửa lại.
Thanh âm dòng nước ào ào tận lực bồi tiếp.
Dung Tiểu Kỳ giận dữ trở lại phòng ngủ, một bên thay quần áo một bên nghĩ, ngày hôm nay một ngày đêm cũng sẽ không cùng Trạm Hải Lam nói một câu nào.
Cho nên thời gian Dung Tiểu Kỳ đến phòng làm việc Tinh Quang truyền thông cũng không thèm để ý Trạm Hải Lam, nhưng lại cùng Từ Chi Hoán trò chuyện rất vui vẻ.
Trạm Hải Lam tựa hồ có việc khác muốn làm, tuy rằng ngồi cùng một chỗ, trong tay nhưng vẫn cầm một phần văn kiện nhìn, chỉ có Trần Duyệt thỉnh thoảng ghi lại vấn đề, Dung Tiểu Kỳ cố ý tìm rất nhiều chuyện cùng Từ Chi Hoán trò chuyện, bầu không khí hòa hợp lại thân mật, thế nhưng Trạm Hải Lam tựa hồ không có nghe vào.
Dung Tiểu Kỳ phiêu Trạm Hải Lam vài lần, Trạm Hải Lam vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm trong tay gì đó, phảng phất xung quanh phát sinh tất cả đều cùng nàng không quan hệ.
"Tiểu Kỳ, cô diễn vai này sẽ gặp chỗ khó." Từ Chi Hoán đột nhiên nói, "Tuy rằng lực lĩnh ngộ cô cao, điều kiện cũng không sai, thế nhưng..."
Dung Tiểu Kỳ nói: "Đạo diễn, tôi biết yêu cầu của ông luôn luôn rất nghiêm, cho nên ông nếu như có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ tận lực rèn luyện."
Từ Chi Hoán cười rộ lên: "Cô diễn vai này thanh thuần, là một nữ hài tử ngây thơ, lần đầu tiên đến đô thị lớn đã bị mê hoặc trầm luân, cái