Dung Tiểu Kỳ cũng không có đi xa, vừa lái xe rời khỏi Tinh Quang một đoạn thì nhận được tin nhắn của Trạm Hải Lam, Dung Tiểu Kỳ mỉm cười, lập tức hồi tin đáp ứng.
Trạm Hải Lam điểm thức ăn trước sau như một ngon miệng đặc sắc, Dung Tiểu Kỳ mỉm cười nói: "Đại khái người khác không biết, Trạm đổng làm việc nhỏ này cũng phá lệ dụng tâm."
Trạm Hải Lam trả lời: "Đây là bản chức công tác, người đại diện phải chăm sóc khẩu vị nghệ nhân, rõ ràng ẩm thực, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của họ, như vậy mới làm tốt công tác hậu bị."
Dung Tiểu Kỳ bất mãn nhìn Trạm Hải Lam một chút: "Đối với chị mà nói, em chỉ là công tác?"
Trạm Hải Lam sửng sốt, tùy cơ phản ứng đến: "Đương nhiên không phải, em thích ăn cái gì, chị tự nhiên là biết đến."
Dung Tiểu Kỳ nhẹ nhàng cười, Trạm Hải Lam lúc này mới minh bạch Dung Tiểu Kỳ là đang trêu đùa nàng mà thôi, Trạm Hải Lam khẽ cười, nói: "Không có gì muốn nói cùng chị sao?"
Dung Tiểu Kỳ uống nước trái cây, một bên cắn ống hút: "Chị nếu hỏi như vậy, nói rõ đã biết cái gì, em cũng không dài dòng, chuyện kia là có liên quan đến Kim Liễm Diễm."
Trạm Hải Lam gật đầu: "Truyền thông bên kia tin tức truyền rất mau. Em làm như thế nào?"
Dung Tiểu Kỳ đạm đạm cười: "Thay gì hỏi quá trình, không bằng đánh giá kết quả em làm được."
Trạm Hải Lam nói: "Em có thể làm truyền thông tự động cúi đầu, hẳn là đã thu xếp được Kim Liễm Diễm. Tuy rằng giữa em cùng cô ấy là chuyện cá nhân, thế nhưng Tiểu Kỳ, giải quyết như vậy cũng không có nghĩa là em sẽ không còn nguy cơ, tại giới giải trí gây thù hằn cũng không phải lựa chọn sáng suốt."
Dung Tiểu Kỳ nói: "Cô ta đã sớm xem em là địch nhân, cho dù ngày hôm nay em không làm như vậy, thì sớm muộn em và cô ta cũng phải trở mặt. Cô ta bị em đoạt mất giải Ảnh Hậu, đã sớm đối em ôm hận ý, bất quá em nghĩ, Kim Liễm Diễm tuy rằng giỏi về tranh đoạt, thế nhưng cũng không phải một người ngoan tuyệt, scandal lần này cô ta dám làm đại khái cũng không phải bản ý của cô ta."
Trạm Hải Lam lông mày nhíu lại: "Ý của em... là có người đứng phía sau xúi giục?"
Dung Tiểu Kỳ hít một hơi, dừng một chút mới nói: "Chị quên tại lễ trao giải, là ai khiến em cùng Kim Liễm Diễm giằng co?"
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút, nhắm mắt, trầm mặc một trận mới nói: "Trang Uẩn Nhiên sẽ không làm loại sự tình này."
Dung Tiểu Kỳ thở dài, chỉ biết Trạm Hải Lam sẽ không đem Trang Uẩn Nhiên hướng chỗ hỏng nghĩ, nàng đương nhiên không biết lúc Trang Uẩn Nhiên hướng nàng hạ chiến thư là bộ dáng gì. Trạm Hải Lam sợ rằng cho tới bây giờ cũng không có gặp qua Trang Uẩn Nhiên hình dạng kia đi.
Bất quá nếu Trạm Hải Lam không muốn, như vậy nàng cũng không cần phải... ép buộc Trạm Hải Lam thừa nhận chuyện nàng ấy không muốn thừa nhận.
Dung Tiểu Kỳ gật đầu: "Em cũng mong rằng không phải chị ấy. Ừ, khả năng là em hiểu lầm."
Trạm Hải Lam giảo giảo ly cà phê, nói: "Em có thể nghĩ như vậy là tốt nhất."
Dung Tiểu Kỳ nói: "Vì sao?"
Trạm Hải Lam do dự một trận nới nói: "Bởi vì phim mới của em, tổng giám nghệ thuật là Trang Uẩn Nhiên."
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt: "Đây là chuyện khi nào?"
"Gần đây, chị cũng vừa nhận được thông báo." Trạm Hải Lam nói, dừng một chút lại hỏi: "Tiểu Kỳ, nếu em cảm thấy không thích, chị có thể thay em rút lại vai diễn."
Dung Tiểu Kỳ lắc đầu: "Nếu đã quyết định, em theo công ty an bài là được rồi, hơn nữa Trang Uẩn Nhiên chỉ là tổng giám nghệ thuật, đều không phải tổng đạo diễn, cơ hội chị ấy có thể cùng em tiếp xúc đại khái cũng không nhiều."
Trạm Hải Lam thở phào nhẹ nhõm: "Em có thể nghĩ như vậy, chị rất an tâm."
Dung Tiểu Kỳ bất mãn: "Thế nào, chị nghĩ rằng em sẽ ôm hận trong lòng, có thù tất báo sao?"
Trạm Hải Lam cười rộ lên, đưa tay nhéo mặt Dung Tiểu Kỳ một phen: "Chị không có ý như vậy, đừng nghĩ chị như vậy."
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Chỉ là đùa chị thôi."
Cơm trưa xong Trạm Hải Lam bởi vì phải tiếp tục công tác liền về Tinh Quang truyền thông, Dung Tiểu Kỳ ngày hôm nay không có thông cáo, đơn giản đi dạo phố liền về nhà ngủ bù một chút, lúc tỉnh lại phát hiện cửa phòng bị mở, gối đầu bên người tựa hồ bị động qua, Dung Tiểu Kỳ xoa con mắt, giương mắt thì thấy Trạm Hải Lam tại phòng bếp bận rộn.
"Chị đã trở về?" Dung Tiểu Kỳ đi tới sau lưng Trạm Hải Lam, mông mông lung lông hỏi, bên người Trạm Hải Lam quanh quẩn hương vị thức ăn, Dung Tiểu Kỳ lúc này mới nghĩ đã đói bụng.
Trạm Hải Lam nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: "Thấy em ngủ đến hương nên không có đánh thức em, trên bàn thả hoa quả, em ăn một chút đi, cơm lập tức có thể làm xong."
Dung Tiểu Kỳ quay đầu vừa nhìn, trên bàn trà phòng khách quả nhiên đặt một khay trái cây, liếc mắt thấy hồng hồng lục lục đều có, nàng có chút kinh ngạc: "Chị làm sao mua nhiều như vậy?"
Trạm Hải Lam nói: "Bởi vì không biết em thích loại nào, cho nên mỗi thứ đều mua một chút."
Dung Tiểu Kỳ chợt thấy Trạm Hải Lam khả ái cực kỳ, nàng thậm chí nghĩ tới dáng dấp Trạm Hải Lam một người tại siêu thị đi lang thang, bởi vì không biết mua cái gì cuối cùng quyết định đem các loại trái cây có thể thấy đều mua một lần. Trạm Hải Lam tuy rằng thoạt nhìn rất thông minh, thế nhưng có đôi khi trẻ con đến đáng yêu, rồi lại luôn có thể làm ra cử động ấm áp khiến người cảm động từ đầu đến