Lúc Trạm Hải Lam từ trong ngủ mơ tỉnh lại Dung Tiểu Kỳ còn đang ngủ say, nàng cảm giác có chút khát nước, vừa mới đứng dậy mới nhớ trên người mình không có một sợi vải, nàng một bên lấy qua áo ngủ mặc vào, một bên quay đầu lại nhìn Dung Tiểu Kỳ, đưa tay nhéo mặt Dung Tiểu Kỳ, tại một khắc chạm vào môi nàng ấy liền dừng một chút, đổi thành nhẹ nhàng vuốt ve.
Dung Tiểu Kỳ ngủ rất trầm, thân thể vừa mềm mại vừa ấm áp.
Trạm Hải Lam kìm lòng không được ôm ôm nàng, Dung Tiểu Kỳ rên khẽ một tiếng. Trạm Hải Lam mỉm cười, đang muốn đứng dậy thì thấy trên mặt bàn điện thoại của Dung Tiểu Kỳ phát sáng, Trạm Hải Lam đem qua nhìn liền phát hiện là một tin nhắn đến từ số lạ.
Trạm Hải Lam vốn không có thói quen rình tư ẩn người khác, thế nhưng đoạn tin nhắn nổi lên làm nàng khẽ cau mày. Trên màn hình rõ ràng viết: Lúc ngủ ngon không thể ngủ ngon...
Trạm Hải Lam đem di động Dung Tiểu Kỳ cầm đến nhìn một chút, rốt cuộc tìm vào tin nhắn, chỉ vẻn vẹn một câu đơn: Có phải em đang ngủ rất ngon không?
Kí tên một chữ, Mặc.
Trạm Hải Lam chỉ cần hơi chút nghĩ nghĩ liền biết đây là Trầm Khuynh Mặc.
Nữ nhân này, động tác thật nhanh.
Trạm Hải Lam cầm điện thoại thả lại chỗ cũ, đến phòng khách uống một ly nước, thời điểm trở lại phòng ngủ, Dung Tiểu Kỳ đang mơ mơ màng màng mở mắt: "Chị đi ra ngoài?"
Trạm Hải Lam gật đầu: "Có chút khát nước."
Dung Tiểu Kỳ vươn tay đến: "Em cũng muốn uống."
Trạm Hải Lam uống một ngụm, đi tới bên người Dung Tiểu Kỳ, hơi cúi đầu ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng dán lấy môi nàng, chậm rãi đem lượng nước mát lạnh đưa vào trong miệng nàng.
Dung Tiểu Kỳ hơi hé miệng, từng chút uống vào ngụm nước thanh lương do Trạm Hải Lam đưa tới.
"Hảo ngọt." Dung Tiểu Kỳ ngưỡng đầu cười nhìn Trạm Hải Lam.
Trạm Hải Lam hôn hôn khóe miệng nàng: "Thời gian còn sớm, ngủ tiếp một hồi?"
Dung Tiểu Kỳ gật đầu: "Chị vừa động em liền tỉnh, chị ôm em ngủ đi."
Trạm Hải Lam cười cười: "Được, chị sẽ ôm em thật chặt, mãi cho đến sáng."
Dung Tiểu Kỳ cười dúi đầu vào trong lòng Trạm Hải Lam: "Em yêu chị."
Một đêm gió mát lộng qua mặt, hoa mai trôi.
Lúc Dung Tiểu Kỳ tỉnh lại vẫn đang duy trì tư thế uốn trong ngực Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam ngủ đến an ổn, lông mi hơi rung động, Dung Tiểu Kỳ nhẹ nhàng hôn con mắt của nàng, Trạm Hải Lam vẫn không tỉnh, Dung Tiểu Kỳ rón rén rời giường chuẩn bị làm điểm tâm, mới vừa mặc vào áo ngủ, lại nghe thấy di động đang rung, Dung Tiểu Kỳ cầm lấy tới nhìn, là Trầm Khuynh Mặc.
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam còn đang ngủ say, đứng dậy ra khỏi phòng thuận tiện đóng lại cửa phòng.
"Ừ, Trầm đạo?" Dung Tiểu Kỳ đi tới ban công, thuận tiện nhìn sáng nay chậu hoa bách hợp vừa nở.
Trầm Khuynh Mặc cười cười: "Dung tiểu thư đêm qua ngủ rất khá?"
Dung Tiểu Kỳ kỳ quái: "Chị thế nào biết." Tại trong ngực Trạm Hải Lam có thể ngủ không tốt sao?
"Bởi vì đêm qua tin nhắn chị gửi đến, Dung tiểu thư không rảnh hồi phục."
"Đại khái em không thấy, có việc sao?"
"Tối hôm qua trò chuyện với nhau thật vui, cho nên muốn cùng Dung tiểu thư lại đàm."
Dung Tiểu Kỳ cười cười: "Trầm đạo tài hoa hơn người, em chỉ là một diễn viên mới, sợ rằng không có nhiều chuyện thú vị nói cùng chị."
Trầm Khuynh Mặc đạm đạm cười: "Dung tiểu thư khiêm tốn, bất quá nếu như Khuynh Mặc muốn mời em hợp tác, chẳng hay Dung tiểu thư có hứng thú không?"
Dung Tiểu Kỳ hái xuống một đóa bách hợp, một mặt để dưới ánh mặt trời nhìn, một mặt nheo lại con mắt, nói: "Trầm đạo muốn làm phim?"
Trầm Khuynh Mặc nói: "Gần nhất chị đang viết kịch bản, đại khái một hai tháng nữa có thể hoàn công. Đề tài liên quan đến quyền lợi giới nữ."
Dung Tiểu Kỳ bất động thanh sắc cười cười: "Quyền lợi giới nữ?"
Trầm Khuynh Mặc nói rằng: "Buổi chiều ba giờ chị sẽ tại Ngân Tinh cà phê sáng tác, Dung tiểu thư nếu có hứng thú, không ngại đến xem."
Dung Tiểu Kỳ còn không đáp lời, Trầm Khuynh Mặc liền nói: "Cuối cùng, quên nói sớm an. Dung tiểu thư, ngoài cửa sổ nắng sớm rất đẹp, cũng không nên phụ, hẹn chiều gặp lại."
Đầu kia điện thoại lập tức truyền đến thanh âm đô đô, Dung Tiểu Kỳ nhìn điện thoại trầm tư, Trầm Khuynh Mặc muốn làm phim? Hơn nữa muốn tìm nàng hợp tác.
Trầm Khuynh Mặc chẳng lẽ không biết nàng hiện tại mới vừa thoát khỏi scandal phức tạp, chỉ kém một chút thì thân bại danh liệt sao, mặc dù được Trạm Hải Lam ngăn cơn sóng dữ tốt xấu khôi phục chút danh dự, thế nhưng hiện tại trên cơ bản là cẩn cẩn dực dực, không dám vượt qua lôi trì nửa bước, mặc kệ là phim cổ trang truyền thống hay phim thần tượng hiện đại đều đã lặng yên rút lui lại lời mời. Cũng may Trạm Hải Lam cũng thuyết phục ban đổng sự để Dung Tiểu Kỳ hoàn thành lịch diễn hiện tại, liền nghỉ ngơi một thời gian, bằng không nàng muốn đi vào lịch sử, một nữ diễn viên vừa cầm giải Ảnh hậu liền ngồi nhà ăn không khí.
Đến buổi chiều, lịch diễn của Dung Tiểu Kỳ đã toàn bộ kết thúc, nàng nâng tay nhìn thời gian, đã là bốn giờ, nàng bỗng nhiên nhớ tới Trầm Khuynh Mặc nói sẽ ở Ngân Tinh sáng tác, bắt đầu ba giờ, hiện tại đã qua một giờ.
Dung Tiểu Kỳ một bên tháo trang sức một bên nhìn di động. Sáng tác cũng sẽ không ngừng viết một giờ đi.
"Tiểu Kỳ tỷ." Tiểu trợ lý đẩy cửa ra vẻ mặt tươi cười, "Ngày hôm nay buổi tối có tiệc mừng, chị muốn dự không?"
Dung Tiểu Kỳ dừng một chút: "Không đi, chị còn có việc."
Tiểu trợ lý mỉm cười: "Vậy lần sau nhất định phải tới nha." Nói xong liền xoay người đóng cửa ly khai.
Dung Tiểu Kỳ buông hoá trang, chỉnh lý tóc, lúc này mới đứng lên cầm túi xách, đi ra cửa.
Buổi chiều Ngân Tinh thoạt nhìn rất thanh nhàn, không như buổi tối đông đúc phồn hoa ngược lại cũng có