Trong căn phòng giam ẩm thấp dơ bẩn, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, ăn mặc cao quý sang trọng đứng nơi đó, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh tăm tối của xung quanh.
Lúc này nàng ta đứng tại chỗ và dùng ánh mắt ngạo nghễ của kẻ chiến thắng nhìn nam nhân bị xiềng xích trói buộc ở bên trong nhà lao.
Mà trên toàn thân của thanh niên nọ đều là vết tích bị roi quất, móc kéo của gông xiềng xiên xỏ qua hai bả vai của hắn, chỉ cần cử động nhẹ thôi thì cơn đau đớn kinh khủng như xé da xé thịt sẽ lập tức ập đến khiến hắn thống khổ vô cùng.
Hiện tại hắn không khác gì một kẻ tàn phế.
“Ha ha, Trương Ai Thống ơi Trương Ai Thống, ngươi không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục như hôm nay có đúng không? Ngươi cũng không ngẫm lại cái tên của mình, Ai trong bi ai, thống trong đau khổ, cái mệnh này của ngươi vốn định sẵn là một tấn bi kịch, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể vùng vẫy trong bùn lầy, đừng mong được hạnh phúc.
”
Thiếu nữ xinh đẹp che miệng cười duyên, nụ cười trên gương mặt tuyệt mỹ thật ngọt ngào động lòng người, nhưng mỗi một lời nàng ta nói ra lại giống như từng con dao nhọn đâm thẳng vào trong tim của người đối diện.
Ấy thế mà nam nhân bị nhốt trong nhà lao nghe những lời khiêu khích này xong vẫn ngồi im không nhúc nhích, cứ như thể hắn đã là một người chết vậy.
Trong đôi mắt phượng xinh đẹp của thiếu nữ thoáng hiện lên sự tàn nhẫn, nàng ta bất chấp người đối diện vẫn còn tỉnh táo hay đã chết lặng mà cứ nói tiếp: “Có lẽ ngươi đang chờ điện hạ… à không, bây giờ ngài ấy đã là cửu ngũ chí tôn đăng quang ngôi vua của nước Ngọc Viễn, ha ha, quốc hiệu này ngươi nghe có quen không? Đúng vậy, Tam Lang lấy tên của ta và chàng ấy đặt tên cho giang sơn mà ngươi liều mạng, không tiếc dâng hiến thân thể cho hàng tá nam nhân để đoạt về đấy, có cảm động không? Ha ha ha, Trương Ai Thống à, đến bây giờ ngươi vẫn ngây thơ cho rằng Tam Lang sẽ tin ngươi vô tội, sẽ phóng thích ngươi ra ngoài, phong ngươi làm Hoàng Quân hay sao? Ngươi khờ quá, vốn dĩ ngài ấy chính là người đưa ngươi vào đây thì làm sao lại cứu ngươi được chứ?”
Lúc này, nam nhân ngồi trong nhà lao bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dây xích vì chuyển động bất ngờ này mà va vào nhau tạo ra tiếng leng keng, móc kéo ghim sâu vào da thịt cũng theo đó mà xoay tròn, máu loãng từ hai bả vai của hắn chảy ra, nhưng dường như hắn không hề cảm thấy đau đớn mà chỉ dùng đôi mắt đỏ sòng sọc nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt.
Ngay sau đó không biết nghĩ đến cái gì, hắn bỗng nở một nụ cười đắc ý rồi nói: “Trần Minh Triết trợ ta diệt trừ nhà họ Trương cũng coi như ta đã trả được mối hận trong lòng mình, mục đích của ta chỉ có vậy thì há cần gì những thứ khác, ta mãn nguyện rồi, chỉ có ngươi, ngươi vẫn còn kiêu ngạo ở bên cạnh hắn được sao? Trương Ngọc Nhi, ngươi mới là kẻ đáng thương.
”
“Câm miệng!” Trương Ngọc Nhi trợn to mắt, mặt mũi vặn vẹo quát lớn.
Đối với nàng ta, Trương Ai Thống chính là kẻ thua cuộc thì thử hỏi làm sao có thể để hắn cười cợt vị Hoàng Hậu cao quý như nàng ta được?
Nếu đã không biết sống chết, nàng ta không ngại ban cho tên súc sinh này một ân huệ.
Trương Ngọc Nhi hất cằm sai người mở cửa ngục, sau đó cất bước tiến vào bên trong, nàng ta không nói không rằng, nhấc chân đạp mạnh vào bả vai của Trương Ai Thống.
“A…” Trương Ai Thống bất ngờ bị đạp vào vết thương khiến hắn đau đến mức khẽ rên lên một tiếng.
“Sao? Đau lắm à? Ngay cả tiếng rên của người cũng phóng đãng như thế, thảo nào chỉ dùng thân thể dơ bẩn này mà có thể khiến thái tử bị phế truất, nước Đại Lịch phải sụp đổ, quả nhiên chính là kỹ nam trời sinh mà, đáng tiếc Tam Lang ngại bẩn mắt muốn ban chết cho ngươi, nếu không thì hiện giờ ngươi đã trằn trọc dưới thân của đám nam nhân trong kỹ viện rồi.
”
Từng lời nói dơ bẩn thốt ra từ đôi môi quyến rũ của Trương Ngọc Nhi, trong đôi mắt của nàng ta chứa đầy sự oán hận, nàng ta hận Trương Ai Thống diệt sạch nhà họ Trương, nàng ta hận Tam Lang còn vương vấn