Rốt cuộc cũng có thể ôm người mình yêu vào lòng sau bao ngày xa cách, thân thể của Lê Dương Chính không kiềm chế được mà run rẩy, cảm giác mất đi lại tìm về được khiến trái tim hắn vui mừng như muốn nổ tung.
1
“Ngoan, đừng sợ, đừng sợ…”
Hắn liên tục trấn an Trương Ai Thống nhưng thực chất đang tự trấn an chính mình, bởi vì hắn thật sự đã rất sợ sẽ đánh mất cậu.
Tuy nhiên người trong lòng lại không hề phản ứng, Lê Dương Chính buông cậu ra thì phát hiện hai mắt của cậu đã nhắm nghiền.
“Thống à… em sao vậy? Có nghe ta nói gì không?”
Lê Dương Chính nhẹ nhàng lay Trương Ai Thống, hắn không dám chạm mạnh vì sợ sẽ đụng phải vết thương trên người cậu, thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh lại hắn bèn vội vàng bế cậu lên chạy về phía xe ngựa.
Lê Dương Chính đưa Trương Ai Thống tới một y quán trong thành, đây là y quán dưới danh nghĩa của ông ngoại hắn, y thuật chắc chắn không tầm thường.
Nhìn da thịt của cậu chằng chịt vết thương sau khi rũ bỏ quần áo, lửa giận trong lòng hắn lại bốc cháy ngùn ngụt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, Trương Ngọc Nhi, Tô thị và cả mẹ con hoàng hậu, hắn tuyệt đối sẽ không để đám người này sống yên.
Sau khi đắp thuốc cho Trương Ai Thống xong, một tên lang y trông còn khá trẻ tuổi khom lưng thưa chuyện với Lê Dương Chính: “Bẩm cậu, tạm thời mợ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương cũ chưa lành đã có vết thương mới khiến sức khỏe của mợ ấy không còn được như lúc trước nữa, trong thời gian này cần hạn chế làm việc nặng nhọc và thụ thai…”
Bốp!
Tên lang y trẻ tuổi chưa nói hết câu đã bị một cú tát như trời giáng của thầy mình làm ngã nhào về phía trước, thầy của gã vội vàng nói: “Cậu Chính thông cảm, đứa bé này mới vào học việc chưa bao lâu cho nên ăn nói hàm hồ, cậu đừng chấp nhất.
”
Tên lang y trẻ tuổi xoa xoa cái gáy vừa bị đánh của mình, trong lòng rất không phục, rõ ràng gã chỉ nói đúng theo như trong sách đã dạy thôi mà.
Lê Dương Chính gật đầu không nói gì, ánh mắt lo lắng vẫn đặt trên người Trương Ai Thống, hai thầy trò lang y thấy vây đều tự giác rời khỏi, trong lòng thầm nghĩ lời đồn cậu ba phủ thái sư yêu thích đàn ông là thật, nhưng có vẻ sự yêu thích này chỉ dành cho một mình chàng trai trẻ đang nằm trên giường mà thôi.
Lê Dương Chính ngồi bên cạnh giường nắm chặt tay thiếu niên, thỉnh thoảng lại áp tay cậu lên má của mình, mỗi lần thấy cậu đau đớn hắn lại dịu dàng hôn lên môi trấn an cậu.
Cứ thế trời chuyển sáng, Lê Dương Chính cả đêm không ngủ canh chừng Trương Ai Thống, may mắn cậu không phát sốt, sắc mặt cũng đã hồng hào lên rất nhiều.
“Ưm…”
Người trên giường hơi cau mày, mí mắt run rẩy như sắp tỉnh lại, Lê Dương Chính vội vàng gọi: “Thống à… em tỉnh rồi sao?”
Trương Ai Thống mơ màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy người trước mặt là Lê Dương Chính, cậu lập tức bật khóc nức nở: “Cậu ơi… hu hu… cậu ơi…”
“Đừng kích động ảnh hưởng tới vết thương, em đã về bên ta rồi, không sao nữa đâu.
”
Lê Dương Chính chồm người tới ôm lấy Trương Ai Thống, cậu vẫn không ngừng rơi lệ, nước mắt thấm ướt cả phần áo trước ngực hắn.
“Em sợ lắm, em cứ tưởng cho đến lúc chết mình sẽ không gặp lại cậu nữa, hu hu… may quá, bây giờ dù em có chết em cũng mãn nguyện ưm! ”
Trương Ai Thống chưa kịp nói dứt câu thì cánh môi đã bị khóa chặt, Lê Dương Chính dùng miệng mình để ngăn những lời nói gở của cậu.
“Không được nói bậy bạ.
”
Trương Ai Thống thẹn thùng cúi gằm mặt xuống, vành tay và cần cổ đều đỏ ửng hết cả lên, cậu chủ thật là, cậu hôn mê lâu như vậy vẫn chưa súc miệng đâu, hắn không cảm thấy dơ sao?
“Nói ta nghe hôm ở chùa đã xảy ra chuyện gì được không?”
Vừa nghe Lê Dương Chính nhắc đến hôm ở chùa, toàn thân Trương Ai Thống đều run lẩy bẩy, cậu nắm thật chặt tay áo của hắn rồi ngập ngừng kể lại hết mọi chuyện cho hắn nghe.
Khi kể đến đoạn bản thân được Trần Minh Triết cứu, Trương Ai Thống vội vàng giải thích: “Em sợ ngài ta gây bất lợi cho cậu nên giả vờ mất trí nhớ rồi tìm cách trốn đi, trong thời gian đó em không hề để ngài ta chạm vào mình, em vẫn còn trong sạch, cậu hãy tin em.
”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của cậu, Lê Dương Chính mỉm cười nói: “Thống của ta thông minh quá, biết dùng cách mất trí nhớ để bảo vệ mình, ta khen còn không kịp sao lại nghi ngờ.
”1
Thật ra