Bởi vì trời đổ mưa to cho nên xe ngựa của Lê Dương Chính chạy chậm hơn bình thường rất nhiều, đến khi về tới phủ thái sư trời đã bắt đầu tối.
Thằng Quy nhanh nhẹn mở ô chờ sẵn cho chủ nhân, Lê Dương Chính vừa bước vào cửa đã thấy con Thu và con Hà đứng dưới màn mưa thấp thỏm đi tới đi lui, nhìn thấy hắn đã về, cả hai lập tức chạy tới.
“Cậu ơi không xong rồi, bà phạt mợ ba quỳ trong sân, mợ ấy đã quỳ lâu lắm rồi đấy ạ.
”
Lê Dương Chính không đợi nghe hết câu đã chạy vụt đến viện của Lý thị, quả nhiên nhìn thấy Trương Ai Thống đang quỳ gối dưới trời mưa to, nước mưa làm nhòe cả gương mặt thiếu niên, nhưng hắn thấy rất rõ sắc mặt của cậu vô cùng tái nhợt.
Hắn xông tới ôm cậu vào lòng, lúc này toàn thân cậu lạnh ngắt, hắn vừa chạm vào cả người cậu đã đổ ập vào ngực hắn rồi bất tỉnh nhân sự.
“Ta đã trở về rồi, ta xin lỗi, đáng lẽ ta không nên bỏ em lại ở đây một mình, đáng lẽ ta nên đưa em đi, ta xin lỗi…”
Lê Dương Chính vừa lầm bầm trong miệng vừa bế Trương Ai Thống vào trong mái hiên, Mộc Lâm nhìn theo bóng lưng của hắn, khẽ cắn môi một cái rồi cố chống gắng gượng đứng dậy chạy phía sau.
Lý thị và hai con dâu đang ngồi trong đình, thấy Lê Dương Chính ôm người chạy đi bèn đứng dậy cản đường, tuy nhiên hắn lại lướt qua không thèm nhìn họ lấy một cái.
Lý thị thấy thế vội kéo hắn lại rồi nói: “Con làm gì vậy Chính? Con không nhìn thấy mẹ sao?”
Liễu thị nói xen vào: “Đúng đó chú ba à, mẹ đang phạt nó tội gian mèo mả gà đồng, chú đột nhiên xông tới đưa nó đi vậy chẳng khác nào không coi lời nói của mẹ ra…”1
Nàng ta chưa kịp nói dứt câu thì đã đối diện với ánh mắt chết chóc của Lê Dương Chính, lúc này trông hắn cực kỳ đáng sợ, tơ máu phủ đầy tròng trắng, răng nghiến chặt vào nhau khiến xương hàm nổi lên hai bên mặt, nàng ta bị dọa vội vàng trốn sau lưng Lý thị, tuy nhiên chính bà cũng đang sợ hãi trạng thái lúc này của con trai cho nên không mở miệng nói thêm câu nào.
Lê Dương Chính không có thời gian tỉnh sổ với mấy người phụ nữ này bèn tức tốc đẩy người ra chạy về viện của mình.
Tới nơi hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Trương Ai Thống ra rồi lau khô nước mưa thấm trên người cậu, thằng Quy đốt than sưởi ấm căn phòng, con Thu con Hà chạy đi nấu nước sôi cho cậu lau người hạ nhiệt.
Người trong cả viện cuống cuồng suốt một đêm, đến khi trời vừa tờ mờ sáng, thằng Quy chạy nhanh đi tìm lang y tới.
Vị lang y già vừa khám xong đã thở dài rồi nói: “Do đang mang thương tật trong người lại dầm mưa to, hơi lạnh đã xâm nhập